Lý quản gia nhanh thử lại phanh xe, nhưng chiếc Rolls-Royce Cullinan lại hoàn toàn không nghe lời, tốc độ xe càng lúc càng nhanh.
Mắt thấy phía trước chính là ngã tư, xe cộ đông đúc.
Diêm Dục theo bản năng xoay người nắm lấy bả vai người bên cạnh: "Thắt kỹ đai an toàn!"
Nhạc Kỳ Niên một tay kéo xuống bùa vàng dán trên trán, tay còn lại ấn pháp quyết, nhanh chóng niệm: "......!Ngô ở ngọc tòa trung, Thái Ất vì ngô ngẫu.
Ngô nay triệu tập thiên thần mà chỉ, bổn đàn chư tư đem lại, cũng ở ngô chung quanh, tứ duy trên dưới, hộ tá ngô thân......" ( chú)
Chiếc Cullinan đang phóng như ngựa đứt cương trên đường dần dần chậm lại, cuối cùng thắng kít lại ở ngã tư đường.
Lý quản gia vì một màn này không khỏi lau mồ hôi trên trán.
Chỉ cần chậm một giây, chiếc xe bọn họ đã thành xế điên càng quét trong dòng xe cộ đông đúc ở ngã tư đường này, lúc đó chính là không biết còn gì thê thảm hơn!
Y không khỏi nhìn gương chiếu hậu, vị trí cậu thanh niên ngồi cạnh Diêm Dục.
Khi nãy trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc y rõ ràng nghe được cậu thanh niên lầm rầm niệm chú.
Chắng lẽ câu chú ngữ đó có hiệu lực, nên xe mới ngừng?
Y hiện tại thật không dám lái tiếp chiếc xe này, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho người trong nhà, để đối phương lái một chiếc khác đến rước bọn họ.
Diêm Dục mày càng nhăn càng chặt.
"Chiếc xe này không phải khi nãy vẫn bình thường ư?"
Lý quản gia cũng rất là khó hiểu.
"Rõ ràng là chiếc xe mới, mua còn chưa tới 3 tháng......"
Nhạc Kỳ Niên không nói một lời, yên lặng mở cửa xe.
Diêm Dục vội vàng vươn tay nắm lại tay cậu, nhưng hành động của cậu lại vô cùng nhanh, sau khi bước xuống xe liền đi một vòng quanh xe, miệng lẩm bẩm gì đó, sau đó vỗ lên chỗ động cơ vài cái rồi nói: "Có thể mở ra không?"
Lý quản gia không dám làm chủ, nhanh chóng nhìn qua Diêm Dục xin ý kiến.
Nhận được cái gật đầu của hắn, y mới dám bấm, nút mở.
Nhạc Kỳ Niên cong lưng, nửa người thò vào bên trong.
Lý quản gia tò mò mà bước xuống xe đi đến xem thử, chỉ thấy ngón tay thon dài trắng nõn của cậu thanh niên đang tìm kiếm gì đó trong máy móc, cuối cùng từ phanh xe lấy ra một hạt châu màu đen.
Cái thứ này tại sao lại nằm bên trong xe? Chẳng lẽ phanh khi nãy không nhạy, chính là vì hạt châu này?
Nhạc Kỳ Niên ném hạt châu dưới đất, chân liền dẫm mạnh.
Cho dù Lý quản gia không có mắt Âm – Dương, cũng có thể nhìn thấy một luồn khói đen mỏng từ đó tràn ra, rất nhanh liền hòa tan trong gió.
"Cái đó, là thứ gì?" đôi mắt Lý quản gia mở lớn kinh ngạc.
"hạt châu bị yểm chú thuật." Nhạc Kỳ Niên đá cái hạt châu chỉ còn cái xác qua ven đường.
"Thừ này không thể tự nhiên xuất hiện trong xe.
Rõ ràng là có người cố tình bỏ vào."
Chiếc xe này là xe của Diêm Dục.
Không cần phải nói, người bỏ hạt châu vào chính là muốn thời điểm phanh không ăn, cướp đi mạng sống Diêm Dục.
Lý quản gia nghe xong, mồ hôi đầy đầu, nhanh chóng quay lại hướng Diêm Dục nói: "Tiên sinh, tôi nhớ rõ tháng trước Tam thúc của ngài..."
Diêm Dục đôi mắt ám ám, giơ tay ngăn lại lời nói của Lý quản gia, ý bảo có Nhạc Kỳ Niên đang ở.
Có người ngoài ở, Lý quản gia thức thời mà ngưng lại lời nói.
Nhạc Kỳ Niên nguyên bản nghĩ bọn họ sẽ báo án, nhưng khi thấy thái độ của Diêm Dục với độc thủ sau màn liền hiểu mà không nói gì.
Mà nói đi cũng nói lại, có báo án liệu cảnh sát có tin chuyện thời này còn có người dùng thuật pháp giết người...
Mổt chiếc xe sang cứ vậy dừng lại vên đường, rất nhanh thu hút sự chú ý của người khác nhất là cảnh sát giao thông.
Lý quản gia nhanh chóng giải thích sự cố về phanh xe, cũng nói rõ việc đậu lại nhờ hỗ trợ.
Diêm Dục bên này lại vươn tay vẫy Nhạc Kỳ Niên.
Cậu thanh niên thấy thế liền ngoan ngoãn chạy tới, cong eo để tầm nhìn ngang với người ngồi bên trong xe.
Diêm Dục vốn dĩ không tin cái gì đạo thuật huyền học.
Cho dù mọi người trong đoàn làm phim không ít lần hướng hắn khóc lóc nói Mạn San báo mộng hăm dọa họ, hắn cũng cảm thấy chỉ là mọi người làm quá, sáng nghĩ cái gì tối mơ thấy cái đó mà thôi.
Còn cái chuyện hạt châu kia là một linh kiện nào đó vô tình rớt ra, khiến phanh không nhạy.
Cùng cái gọi là huyền học, nguyền rủa không quan hệ gì với nhau.
Diêm Dục nhìn hạt châu bể ven đường, càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình.
"Đa tạ cậu.
Nếu không nhờ cậu, có lẽ tôi không thể ngồi nguyên vẹn như hiện tại." Nói xong hắn nắm lay bàn tay đáng đặt trên cửa sổ xe của Nhạc Kỳ Niên.
Nhạc Kỳ Niên đột nhiên rút về tay, ở trên quần áo dùng sức xoa xoa.
Diêm Dục chấn động.
Hắn bị người ta ghét đến vậy sao?
"Ây, tôi khi nãy chạm vào động cơ, trên tay đều là dầu máy.
Bẩn lắm, anh đừng nắm." Nhạc Kỳ Niên chùi chùi, khiến cái áo thun trắng nhanh chóng hiện lên vài vệt đen, khi cảm thấy sạch rồi mới đưa tay qua.
Nắm lấy bàn tay của cậu, Diêm Dục phảng phát như cảm nhận được một nguồn nước ấm chảy từ tay đối phương qua thân thể mình.
"Tôi phải làm sao để cảm tạ cậu?" Diêm Dục hỏi, "Thiên sư các cậu báo giá thế nào?"
Nhạc Kỳ Niên đang định mở miệng nói giá hữu nghị chỉ 10 vạn, nhưng lại nghĩ đến Diêm Dục chính là đạo diễn tương lai cậu hợp tác, hiện giờ báo giá chát quá, sau này ăn mệt vào người, không bằng cứ đổi một cái nhân tình xem như tốt hơn.
"Tôi không thu phí, nhưng có một yêu cầu," trên mặt thanh niên nhanh chóng hiện lên nụ cười giảo hoạt, "Sau này tôi diễn không tốt, ngài cũng không được mắng hay đuổi tôi ra khỏi đoàn, phải thật nhỏ nhẹ mà chỉ tôi diễn, chừng nào tốt mới thôi."
Diêm Dục không nhịn được mà bật cười.
"Đó là đương nhiên."
Hắn nhìn đồng hồ, "Cậu nếu hiện tại vội, tôi sẽ gọi một chiếc xe khác?"
"Không có gì, nhà tôi cũng cách đây không xa, tôi tự đi bộ về cũng được."Nhạc Kỳ Niên lắc lắc tay.
"Vậy lần sau gặp lại, hẳn là lúc đoàn phim khởi động máy." Diêm Dục nói.
Nhạc Kỳ Niên nhếch môi, lộ ra hàm răng nhỏ trắng sáng.
"Diêm đạo nếu là muốn gặp tôi, có thể xem 《 ai là Thông Linh Vương 》 là được rồi?"
"Cũng đúng, tập ba chiếu khi nào?" Diêm Dục khó có được mà lộ ra nụ cười.
"Ngài nếu có rảnh, nhớ giúp tôi bình chọn nha!" Nhạc Kỳ