"Diêm đạo, ngoại cảnh lần này, chúng tôi tính liên hệ..."
Phòng họp Thiên Thế điện ảnh, phó đạo diễn cầm tư liệu, đang chờ ý kiến của Diêm Dục.
Nhưng Diêm Dục bên kia chỉ yên lặng ngồi nhìn chằm chằm vào điện thoại, giống như chưa nghe thấy gì.
Có chuyện hot có thể khiến Diêm đạo xem đến xuất thần như thế? Phó đạo diễn thật sự tò mò, không nhịn được khẽ khàng bước đến xem thử.
Ông nhìn một cái liền thấy bên trong là chương trình 《 ai là Thông Linh Vương 》 đang được chiếu trực tiếp, vì sao ông biết ư? Vì người trong màn hình chính là Nhạc Kỳ Niên.
Nhưng ông thật không hiểu sao Diêm đạo lại coi mấy cái chương trình tạp kĩ trên mạng thế này? Chẳng lẽ ngài ấy cố tình xem để biết tính cách diễn viên mình hợp tác? Hay là Diêm đạo chít chú ý mỗi Nhạc Kỳ Niên?
Có lẽ Diêm Dục muốn quan sát kỹ thuật diễn xuất của Nhạc Kỳ Niên.
Phó đạo diễn chốt lại suy nghĩ của mình.
Tuy đứa nhỏ kia ở buổi casting biểu hiện khá tốt, nhưng chưa chắc khi quay có thể phát huy tốT như vậy.
Có lẽ Diêm đạo xác nhận chuyện này, nên mới cố tình xem chương trình này!
Mà Nhạc Kỳ Niên đang ở một địa phương xa xôi cũng hoàn toàn không biết có một cặp mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm cậu.
Cậu chỉ cười tủm tỉm mà hướng máy quay nhẹ vẫy tay chào
Lần quay này cũng giống tập 2, đó chính là mỗi đội sẽ có một người quay phim đi cùng.
Người quay phim đi theo Nhạc Kỳ Niên cùng Quân Tu Ngôn chính là béo tiểu Tiểu La.
"Tiểu La, lại là cậu nha." Nhạc Kỳ Niên cười cùng tiểu béo chào hỏi.
"Là em xin đi theo anh Nhạc đó!" Tiểu La kích động nói.
Từ lần trước sau khi thấy rõ thực lực của Nhạc Kỳ Niên, y đối với cậu đạo sĩ trẻ xinh đẹp này phục sát đất.
Đi theo anh Nhạc, chính là bảo đảm an toàn của bản thân! Bất luận là yêu ma quỷ quái hoặc sự cố ngoài ý muốn, anh Nhạc chỉ cần vung một lá bùa liền có thể giải quyết.
Còn có thể làm thang máy cúp điện hoạt động trở lại, vậy thì trên thế giới này có gì mà anh Nhạc không làm được???
Quân Tu Ngôn nhìn cậu trai béo tròn không giấu được sự mê mệt của mình với Nhạc Kỳ Niên, không khỏi hừ một tiếng khinh thường.
Cái tên Nhạc Kỳ Niên này đúng là biết cách mua chuộc lòng người, vậy mà có thể lôi kéo nhân viên, đúng là hư tình giả ý!
Tiểu La đem camera chuyển hướng sang Quân Tu Ngôn: "Anh Quân! Anh cùng khán giả chào hỏi nha!"
Quân Tu Ngôn có lệ mà vẫy vẫy tay.
Tiểu La thấy không khí có chút tẻ nhạt, liền chủ động khơi mào đề tài: "Anh Quân, khán giả hiện tại thật sự tò mò về anh nhà! Nghe nói anh chính là hậu nhân Quân gia được xưng thế gia huyền học đệ nhất Hoa quốc, anh có thể bật mí chút gì về mình cho mọi người biết không?"
Được gọi là thế gia huyền học đệ nhất Hoa quốc, Quân Tu Ngôn đương nhiên kiêu ngạo.
Y không nhịn được ưỡn ngực, nhưng rất nhanh lại nhớ đến chuyện bản thân không được kiêu căng trước người khác, rất nhanh liền ho một tiếng lấy tay che đi biểu tình của mình.
"Cái gọi là thế gia huyền học đệ nhất Hoa Quốc , bất quá chỉ là mọi người thương yêu tán thưởng."
Quân Tu Ngôn cố gắng dùng ngữ khí phong khinh vân đạm để nói, "Quân gia chúng tôi không đảm đương nổi cái chữ đệ nhất.
Chẳng qua hằng năm dốc lòng nghiên cứu huyền học đạo pháp, nên có chúT tâm đắc thôi.
Loạn thế rời núi cứu khốn phò nguy, thịnh thế chuyên chú tự thân tu luyện, tôi nghĩ con cháu Huyền môn cũng không khác gì Quân gia chúng tôi?"
Bình luận trong phòng phát sóng như bùng nổ vì câu này, bình luận trôi nhanh còn hơn sóng.
【 hú hú hú! Anh bé nói nghe ngầu ghia, tuổi nhỏ lo bản thân, lớn rồi lo đất nước, keo! 】
【 Anh bé Quân được chia qua tổ này, quả thật mấy tổ khác thôi rồi!! 】
Đại đa số bình luận đều là khen, nhưng cũng có vài cái tào lao đâm thùng bể xen vào.
【 đây mới là thế gia Huyền học chân chính! Xuất thân danh môn đúng là khác hẳn! Ai giống mấy đứa giả đạo sĩ, nhìn là thấy khác bọt! Đúng là không so sánh không đau đớn.
Tao thiệt hóng tới lúc thần côn lộ nguyên hình mà! 】
【 nè, mày nói ai thần côn? 】
【 nóI ai đứa đó tự hỉu, đứa nào lên tiếng là đứa đó! Đừng nghĩ bận đạo bào là đạo sĩ.
Đạo giáo ở nước ta chính là một tôn giáo, tư tưởng Đạo gia là truyền thống văn hóa nước ta, tao chính là ngứa mắt mấy đứa thần côn làm màu làm vẻ, lên bú fame! 】
Tiểu La thấy bình luận trong phòng phát sóng đang rất không ổn, trong lòng nóng như lửa đốt.
Nhưng y cũng không thể đem chuyện này nói cho Nhạc Kỳ Niên cùng Quân Tu Ngôn, chỉ có thể tự lo lắng.
"À, anh Nhạc, anh Quân, chính ta nên nhanh chóng bắt đầu tìm báu vật.
Em thấy những thí sinh khác đều xuất phát rồi." Y nhanh chóng thúc giục, hy vọng bình luận được chuyển hướng, đừng có lôi đạo sĩ, thần côn gì đó ra đây nữa.
Nhạc Kỳ Niên nhìn nhìn bốn phía.
Năm tổ thi đấu, chỉ có một tổ đã xuất phát, chính là tổ của Trịnh Chiêu Vũ cùng chị em sinh đôi.
Trịnh Chiêu Vũ trước đó được thể nhận kịch bản nên biết rõ vị trí giấu báu vật, nên xuất phát đầu tiên là chuyện hiển nhiên.
Những nhóm khác còn chưa xuất phát chính là đang nghiên cứu manh mối.
Có vài thí sinh còn đang nhắm mắt thủ ấn, giống như đang cảm nhận gì đó.
"Nói cũng đúng, chúng ta cũng nên..."
Nhạc Kỳ Niên nhìn qua Quân Tu Ngôn, thanh âm tạp ở trong cổ.
Quân Tu Ngôn vậy mà lấy ra 3 đồng tiền cùng la bàn, sau đó quỳ trên đất khởi quẻ.
Nhạc Kỳ Niên đang định nói địa điểm giấu báu vật, nhưng thấy hành động của y nghiêm túc như vậy cũng không dám làm phiền, tay giắt sau lưng thản nhiên đứng nhìn.
Tiểu La vừa quay vừa lên tiếng hỏi: "Anh Quân, đây là cái gì? Kim chỉ nam?"
"Đây là la bàn." Quân Tu Ngôn nói, "Cũng có thể gọi là kim chỉ nam, nhưng chủ yếu dùng trong việc coi phong thủy.
Tôi đang tính lấy nó để dò xem chúng ta nên đi hướng nào."
"Nhưng trong cái la bàn này đông tây nam bắc đều không có, sao chúng ta biết được?"
Quân Tu Ngôn chuyên chú mà nhìn la bàn, có chút thất thần: "Đâu phải chơi mạt chược, coi đông nam tây bắc cái gì.
Cậu xem trong đó không phải có kí tự Giáp Ất Bính Đinh sao? Lấy thiên can địa chi cùng bát quái mệnh danh, các quái khảm, chấn, ly, đoái tương ứng với bắc, đông, nam, tây; các quái cấn, tốn, khôn, càn tương ứng với đông bắc, đông nam, tây nam, tây bắc.
Ngoài ra mỗi hướng lại chia làm 3 phương vị, gọi là sơn hướng, mỗi phương vị tương ứng với 15° trên la bàn hiện đại, tổng cộng có 24 sơn hướng.
Từ phương bắc bắt đầu, theo thứ tự vì nhâm tử quý, xấu cấn dần, giáp mão Ất, thần tốn tị, Bính ngọ đinh, chưa khôn thân, canh dậu tân, tuất càn hợi.
Tổng cộng bát quái, liền đại biểu tám phương vị." ( chú)
Tiểu La cái hiểu cái không, nhìn Quân Tu Ngôn vừa lẩm bẩm vừa chuyển động la bàn.
Cuối cùng y cầm la bàn đứng dậy, hướng phía đông bắc mà chỉ: "Hướng bên kia."
Nhạc Kỳ Niên vuốt cằm nở nụ cười.
Quân Tu Ngôn phương pháp đo lường tính toán của Quân Tu Ngôn quả thật rất đáng thưởng thức, hơn nữa vị trí bảo vật thật sự ở phía Đông Bắc.
Xem ra hậu thế của tiểu sư đệ không làm hoang phế tuyệt học, cậu làm sư huynh cũng cảm thấy an ủi vô cùng.
"Quân đạo hữu thủ pháp quả nhiên tinh diệu.
Là tuyệt học nhà cậu truyền lại sao?" Nhạc Kỳ Niên hỏi.
Quân Tu Ngôn được Nhạc Kỳ Niên khen, không khỏi hãnh diện mà nghênh mặt.
Nếu phía sau lưng y có cái đuôi, hẳn là nó không khác cánh quạt, quay đến điên cuồng.
"Đúng vậy, đây là do ông nội tôi dạy, tôi..." Quân Tu Ngôn bỗng nhiên dừng lại.
Y không phải vì câu khen này mà hưng phấn nhà!
Rõ ràng Nhạc Kỳ Niên cố tình tâng bốc y, để y lơi là đây mà! Y nhất định không mắc mưu!
"Thuật học trong nhà thôi." Y nói tiếp: "Nhạc đạo hữu cảm thấy nên đi đường nào?"
Trong đầu Nhạc Kỳ Niên đại khái nhớ lại một chút bản đồ của Bích Thủy Trấn.
Nếu đi thẳng phía đông bắc sẽ đến một con sông, nhưng trên sông vẫn chưa có cầu bắt qua hai đầu.
Nếu muốn qua sông phải đi đường vòng, bởi vậy để đến chỗ báu vật không phải hướng đông bắc, mà đầu tiên đi hướng đông, khi qua đầu bên kia thì đi hướng bắc.
"Tôi nghĩ chúng ta nên đi hướng đông." Nhạc Kỳ Niên nói.
Quân Tu Ngôn nhếch lên môi, tâm nói cái tên thần côn này không có la bàn còn không bấm nổi một quẻ, trên người chỉ có một cây kiếm gỗ đào mua trên mạng, vậy mà dám mạnh mồm nói hướng đông?
Ý kiến đầu tiên hai người đã không hợp, nhưng là một tổ, bọn họ cũng không thể chia nhau ra mà đi, chỉ có thể đạt thành nhất trí.
Nhạc Kỳ Niên bất đắc dĩ mà thở dài.
Quân Tu Ngôn là hậu thế của tiểu sư đệ Quân Nghê Vân, cũng xem như tiểu bối của cậu.
Thân là trưởng bối sao cậu có thể cùng "Tiểu bằng hữu" so do.
Nhường một chút cũng không mất miếng thịt nào.
"Vậy theo ý cậu đi, chúng ta cùng đi hướng đông bắc." Nhạc Kỳ Niên lên tiếng.
Quân Tu Ngôn như đạt được thắng lợi, không khỏi vui vẻ, y nhanh chóng dẹp dụng cụ, đứng đậy phủi quần, sau đó bước đi trước dẫn đường.
Nhạc Kỳ Niên nhìn Tiểu La cười khổ sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Hai người dọc theo phiến đá xanh được lát thành con đường.
Bích Thủy Trấn có phong cảnh điển hình của vùng sông nước Giang Nam, hiện tại tuy là khu du lich nhưng nếu ở thời cổ đại nó nhất định là một trấn nhỏ bình lặng? Người tốT mà cảnh cũng đẹp, hết thảy đều nhàn vân dã hạc không đua theo thói đời, cả đời nhẹ nhàng cứ vậy trôi qua.
Tuy bình dị nhàm chán nhưng có thể xem là nhân sinh tốt đẹp.
Nhạc Kỳ Niên nhìn Quân Tu Ngôn đi phía trước.
Tuy cậu nhóc đó cùng tiểu sư đệ Quân Nghê Vân không có nửa điểm tương tự, nhưng trong nháy mắt, Nhạc Kỳ Niên vẫn đem hình bóng cậu nhóc đó hợp vào hình bóng tiểu sư đệ trong trí nhớ chính mình.
"Sư huynh a sư huynh, chúng ta xuống núi sau này phải làm gì?"
"Trảm yêu trừ ma, cứu tế thương sinh."
"Nhưng thế gian yêu ma dữ dội rất nhiều, chưa trừ hết yêu chúng ta đã tẫn mình?"
"Tẫn mình thì có gì mà sợ, không thẹn với tâm là được rồi."
"Vậy nếu một ngày chúng ta chết rồi, ai sẽ là người trảm yêu trừ ma?"
"Nếu chúng ta có con, hậu đại chúng ta sẽ là người làm việc ấy."
"A đệ hiểu rồi, vì trảm yêu trừ ma, chúng ta phải sinh thật nhiều hài tử, phải thu thật nhiều đệ tử."
Lúc ấy Nhạc Kỳ Niên chỉ nói một câu vô tâm, nhưng nào ngờ nó như lời sấm truyền.
Chính cậu "Tuổi xuân chết sớm", huyết mạch sư đệ lại truyền thừa đến ngày hôm nay, tuy không còn là đệ tử Huyền Thanh Quan, nhưng vẫn giữ vững trọng trách trảm yêu trừ ma......
Nhạc Kỳ Niên nhìn Quân Tu Ngôn, trong ánh mắt không giấu được vẻ hiền từ.
Quân Tu Ngôn bên này lại vô thức rùng mình.
Y cảm thấy sau gáy như có kim chích, không thoải mái gì đâu.
Không lẽ Nhạc Kỳ Niên đang nhìn y chằm chằm? Quả thật y nhỏ hơn Nhạc Kỳ Niên vài tuổi, nhưng cậu ta có cần nhìn y như con cháu trong nhà như vậy không?
Y không khỏi ôm chặt hai tay, cúi đầu nhanh chóng đi về phía trước.
Nhạc Kỳ Niên cùng Tiểu La vui vẻ thoải mái mà theo ở phía sau.
Quân Tu Ngôn chỉ lo vùi đầu đi trước, Tiểu La đành phải mở lời cùng Nhạc Kỳ Niên nói chuyện.
Nhạc Kỳ Niên đương nhiên biết tập lần này chính là kết hợp quảng cáo du lịch, nên đi đến vài địa điểm liền thuận tiện nói vài câu.
"Cầu đá phía đó có hơn 200 năm lịch sử.
Thời cổ đại vật liệu xây dựng thô sơ, ngân khố cũng không quá nhiều có vài nơi cần sửa đường sửa cầu đều nhờ vào dân chúng đóng góp, hoặc hương hiền thân hào tài trợ.
Có thể thấy cây cầu đó chính là thời kì trước, các vị nhìn xem, đầu cầu còn lập một khối bia đá, mặt trên còn viết tên những người đóng góp..."
"Toà kiến trúc này tên là phong viên, nguyên bản chính là phú thương biệt viện, sau lại cải tạo thành thư viện, nghe nói Trạng Nguyên từng ở đây.
Toà nhà hôm nay có thể xem là một phần lịch sử."
"Con sư tử này cũng có lai lịch..."
Cứ như thế, vừa đi cậu vừa giới thiệu.
Ba người đã nhanh chóng đến con sông.
Vị trí hiện tại của họ gần với cửa vào Bích Thủy trấn, nếu còn đi tiếp thì ra khỏi trấn luôn rồi.
Tổ tiết mục quả thật đem báu vật giấu rất xa, có như vậy thí sinh mới có thể trong lúc tìm bảo vật mà đi nhiều nơi, giới thiệu thêm nhiều cảnh vật nơi này.
Quân Tu Ngôn nhìn sóng nước lóng lánh trên mặt sông, biểu tình cứng đờ.
Trên sông vậy mà không có cầu! Mà muốn qua sông phải đi vòng qua hướng Nam!
Nói cách khác, bọn họ chính là vừa đi đường vòng.
Nếu dựa theo hướng đông Nhạc Kỳ Niên nói khi nãy, có lẽ đoạn đường đã ngắn hơn không ít.
Không lẽ Nhạc Kỳ Niên đã sớm biết?
Không thể nào, cậu ta rõ ràng chỉ là một diễn viên lấy cái nhân thiết đạo sĩ đến debut.
Bản thân y là một đệ tử huyền môn, còn chưa thấy được điều này, sao cậu ta biết được? Nhất định là trùng hợp mà thôi!
Trên mặt Quân Tu Ngôn nổi lên chút đỏ ửng, y cắn môi, quay đầu nhìn dọc con sông theo hướng Nam mà đi.
***
Khi Quân Tu Ngôn cùng Nhạc Kỳ Niên còn đi dọc theo con sông, thì bên này Trịnh Chiêu Vũ cùng cặp chị em sinh đôi đã đến khá gần với nơi giấu bảo vật.
Trịnh Chiêu Vũ cũng cùng Nhạc Kỳ Niên giống nhau, một bên tìm bảo vật một bên giới thiệu danh lam thắng cảnh.
Hai chị em Kim Phiêu Phiêu, Kim Miểu Miểu đi theo phía sau gã, hai khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ngoan ngoãn vô cùng.
Hai chị em sinh đôi cùng gã được xếp thành một đội, đương nhiên là do tổ tiết mục sắp xếp và Trịnh Chiêu Vũ cũng biết.
Chuyện chọn cặp chị em này gã cũng đã có tính toán trước.
Đầu tiên, cặp chị em này đã cùng Nhạc Kỳ Niên nằm trong top 3, nếu để bọn họ chúng một đội vậy không phải làm hổ thêm cánh ư? Trịnh Chiêu Vũ làm gì chấp nhận chuyện ấy.
Thứ hai, chính là gã muốn ké fame của cặp chị em.
So với những thí sinh không nổi bật kia, chọn cặp chị em này là tốt nhất.
Thứ ba, đó chính là cặp chị em này là cáI nền tốt nhất cho gã.
Khi gã giới thiệu về danh lam thắng cảnh nơi đây, khán giả khi xem sẽ thấy gã thật hiểu biết.
Gã có thể thành một anh trai nhiệt tình, một bên vừa chăm sóc, một bên vừa giới thiệu lịch sử cho hai chị em.
Hai chị em sinh đôi chỉ cần an tĩnh đi theo gã là được.
Đương nhiên những thứ gã ra vẻ, thì bình luận hiện tại chỉ có khen chứ không thể nào chê.
【 Tiểu Vũ thiệt là dịu dàng! Tôi cũng muốn có anh trai như vậy! Hai chị em sinh đôi sướng ghê, thiệt muốn là hai em ấy! 】
【 tôi nhất thời cũng không biết nên hâm mộ Trịnh Chiêu Vũ hay là nên hâm mộ hai chị em sinh đôi nữa.
】
【 nhưng sao tôi thấy hai chị em sinh đôi hình như chả dui? 】
【 sao mày biết người ta không vui? Mày là con lãi trong bụng người ta hả? Tao thấy hai nhỏ đó thấy có trai đẹp chung đội nên mới xạo vậy.
Hồi nhỏ mày thấy trai đẹp sao, không biết nghĩ hả?? 】
Nhưng đáng tiếc, so với suy nghĩ của mọi người, thì cặp chị em sinh đôi đi phía sau Trịnh Chiêu Vũ châu đầu vào nhau khẽ nói.
"Chị có thấy anh ta ra vẻ không?"
"Thấy! Chị cứ tưởng mình cùng anh Nhạc chung một đội chứ..."
"Cổ vương cũng đã nói hộp rút thăm đã được người ta sắp xếp sẵn, chúng ta phải chung độI với Trịnh Chiêu Vũ."
"Ha! Sao anh ta có thể làm được vậy? Nếu có thể thao túng chương trình, vậy anh ta cũng có thể lấy luôn hạng nhất rồi, chúng ta sao có cơ hội?"
Thần sắc hai chị em càng thêm âm trầm, khuôn mặt chán chường muốn chảy dài.
Trịnh Chiêu Vũ đi phía trước bỗng hô lớn: "Tôi tìm được báu vật rồi!"
Gã tìm tòi bên ghế dài được đặt bên đường cho khách nghỉ chân, rút ra một cái túi, cái túi giống với túi manh mối mà tổ chương trình đã đưa
Trịnh Chiêu Vũ khom lưng cầm cái túi lên, mở ra liền thấy bên trong có hai cánh hoa sơn trà.
"Tôi lấy được manh mối chính là cánh hoa, xem ra đây chính là bảo vật." Vừa nói gã vừa show cánh hoa ra trước màn hình, "Hoa sơn trà chính là loài hoa đại biểu cho Bích Thủy trấn, có thể nói toàn bộ dân trong trấn chính là báu vật.
Và..."
Gã đem hai cánh hoa đưa cho hai chị em Kim Phiêu Phiêu cùng Kim Miểu Miểu, sau đó nhoẻn miệng cười, "Hai em cũng là báu vật của anh nha!"
Hai chị em sinh đôi nghe mặt như cả héo mướp hư nhìn nhau.
Hai chị em còn nhỏ, vẫn chưa biết nhiều, nhưng nghe Trịnh Chiêu Vũ nói thì không khỏi cảm thấy mắc ói.
Cũng không biết diễn tả cảm giác của bản thân thế nào.
Cho đến một khoảng thời gian sau, hai chị em lên cao trung, một ngày Kim Phiêu Phiêu vô tình lướt Weibo thì thấy một câu diễn tả khá chính xác với cảm giác hiện tại.
Lúc đó, Kim Phiêu Phiêu thật sự muốn có một cái máy thời gian, để quay trở lại khoảng khắc này mà túm em gái rồi hét lên.
"Chị biết rồI, cái đó gọi là gớm chó!"
Đương nhiên đó chỉ là sau này.
Còn hiện tại cả hai chỉ thấy mắc ói không thôi, im lặng mà lễ phép nhận lấy cánh hoa Trịnh Chiêu Vũ đưa.
Cô chị còn giữ được khuôn mặt bình tĩnh, nhưng cô em đã phồng lớn hai má như có nóc.
Người xem nào hiểu được tâm tình hai chị em.
【 Miểu Miểu kiwi kiwi! Khuôn mặt nhỏ tròn vo! Muốn véo cái gê! 】
【 nhìn là biết nhận được quà của anh đẹp trai nên vui rồi! Tôi cũng muốn nhận quà của Tiểu Vũ! 】
【 tổ của Tiểu Vũ hình như là tổ đầu tiên tìm được báu vật thì phải? Thật sự cảm ơn Tiểu Vũ đã chung đội với hai bé dễ thương nhà tôi!! 】
【 nãy tôi xem qua mấy tổ khác, họ còn chưa tìm ra đường đi nữa a.
Tổ của Nhạc Kỳ Niên còn hài hơn, đi lạc mẹ nó đường.
Thực lực cũng chả có gì.
】
Cũng may hai chị em sinh đôi không thấy bình luận, nếu không tức đến nỗi thăng thiên luôn rồi
***
"Chúng...!À rốt cuộc cũng có cầu!" Tiểu La cầm camera, thở hồng hộc đi theo Nhạc Kỳ Niên cùng Quân Tu Ngôn.
Đi vòng một đường, cuối cùng bọn họ cũng có thể qua bờ bên kia.
Hiện tại chỉ cần cứ đi theo hướng Bắc là được.
Lăn lộn lâu như vậy, không chỉ có Tiểu La, ngay cả Quân Tu Ngôn cũbg chảy một tầng mồ hôi.
Y nhìn Nhạc Kỳ Niên bên này, vẻ mặt cậu vẫn như thường, bước chân nhẹ nhàng, bộ dáng không chút mệt mỏi.
Trong lòng Quân Tu Ngôn càng thêm không phục.
Rõ ràng y trẻ hơn Nhạc Kỳ Niên, thể lực nhìn cách nào cũng thấy tốt hơn, sao có thể thua được?
Y cắn chặt răng, cố gắng bước thật nhanh.
Y đi nhanh, đương nhiên Nhạc Kỳ Niên cùng Tiểu La cũng phải nhanh chóng theo.
Nhưng nhìn hai người họ đi theo, Quân Tu Ngôn lạo cố guồng chân tăng tốc độ...
Tiểu La:....
MắT thấy chương trình tìm báu vật xém bị Quân Tu Ngôn đổi thành cuộc thi đi bộ, thì y nghe có người ven đường kêu: "Anh trai ơi! Anh trai đi chậm chút được không?" Quân Tu Ngôn lúc này mới thả chậm tốc độ.
Xoay sang nhìn người vừa gọi mình.
Bên ghế dài ngồi nghỉ ven đường là một cô gái, đội chiếC nón vành to che nắng cùng kính râm, đôi tay trắng nõn thon dài, mái tóc dài đen uốn xoăn với vài cọng light sáng.
Đang đi thì có chị gái xinh đẹp gọi, cái chuyện này đối với loại fa từ trong bụng mẹ như Quân Tu Ngôn cảm thấy bất ngờ.
Đương nhiên, y không có tự tin để nhận cái nhan sắc của mình khiến người ta để ý.
Chỉ bất ngờ vì có người gọi rồi thôi, vì y nghĩ hẳn cô gái này là diễn viên chương trình sắp xếp.
Không phải trên mạng nhan nhản mấy cái chương trình Giả là...!Và cái kết sao? Rõ ràng cô gái này chính là diễn viên được sắp xếp vào khảo nghiệm thí sinh.
Bọn họ sắp đến nơi giấu bảo vật, thời gian hiện tại cũng không còn nhiều, bỗng dưng xuất hiện một cô gái hướng bọn họ nhờ giúp đỡ.
Nếu họ không giúp, nhất định sẽ bị chửi hói đầu...
Quân Tu Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của mình chính xác.
Một khi đã vậy, giúp chị gái này trước, bảo vật tìm sau.
Càng nghĩ càng thấy đúng, vì hôm nay y đến cũng đâu phải tìm bảo vật giành hạng 1, mà y tới chính là muốn vạch trần thân phận thần côn của Nhạc Kỳ Niên.
Nếu mọi chuyện y đều chủ động làm, vậy Nhạc Kỳ Niên trong tập này