Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Đất Thục từ xưa đã có mỹ danh là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, núi non trùng điệp, hiền tài vô số*.
Mà Thiên Tàm đô là tòa thành phồn hoa nhất đất Thục.
(*Gốc, 巴山蜀水,钟灵毓秀)
Nghe đồn một trăm năm trước, mỗi khi đến đầu hạ, nơi đây đều có quỷ núi làm loạn.
Để trừ tà đuổi yêu, mọi người sẽ tổ chức hội chùa, khua chiêng gõ trống, mang mặt nạ hình thần phật cổ xưa dạo phố.
Sau này, tiên đạo thịnh hành, Chiêu Dương tông lại thành lập trên ngọn núi gần đó, những quỷ núi hung hăng ngang ngược mới dần mai danh ẩn tích.
Hội chùa vẫn được tiếp tục tổ chức và được xem là một lễ hội bình thường chốn dân gian, có thêm nhiều hoạt động như ngắm đèn, đoán đố đèn v.v...
Vào hôm đó, môn sinh Chiêu Dương tông, nếu không có nhiệm vụ tuần tra đều có thể xin nghỉ và về tông muộn hơn ngày thường một chút.
Từ khi xuyên vào thế giới này, Tang Nhị vẫn luôn xoay mòng mòng trong vòng luẩn quẩn đau khổ "Tu luyện, nhiệm vụ, chờ đợi".
Đây là lần đầu tiên nàng được ăn mừng ngày hội náo nhiệt thế này, nội tâm không khỏi sinh ra vài phần chờ mong cùng phấn khích.
Hội chùa ngày đó, Tang Nhị hiếm khi nghiêm túc sửa soạn một phen, nàng chọn một chiếc váy bó eo với màu xanh non mơn mởn như xuân liễu, lại phí cả buổi để biến kiểu tóc đơn giản ngày thường thành kiểu tóc thịnh hành hiện nay, còn tỉ mỉ vẽ mày, thoa son.
Gần đến thời gian hẹn xuất phát, Tang Nhị bỏ thanh kiếm vào túi Càn Khôn, đi đến sơn môn.
Hiện đã là hoàng hôn.
Bên sơn môn, trên dãy tường của vách núi dựng đứng là dãy hoa tử đằng rũ xuống, lay lắt đến hoa mắt.
Tạ Trì Phong trên lưng đeo một thanh kiếm, khoanh tay, dáng đứng thẳng tắp như tùng như trúc, im lặng đứng dưới giàn hoa tím.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu sang, khi trông thấy bộ dáng tỉ mỉ trang điểm của Tang Nhị, hắn rõ ràng ngẩn người.
"Trì Phong, đệ còn đúng giờ hơn cả ta nha!", Tang Nhị nhanh chóng chạy đến gần, ngẩng đầu cười nói, "Những người khác có lẽ cũng sắp đến rồi"
Trong Ma cảnh Cửu Minh, vì nàng cái khó ló cái khôn bổ sung, "Gọi thêm vài người cùng nhau xuống núi chơi", cho nên sau đó không thể không "giữ lời" mà kéo thêm vài đệ tử đồng môn xuống núi.
Ở Thanh Trúc phong, nguyên chủ vẫn luôn độc lai độc vãng, không có bạn bè thân thiết gì.
Nhưng vừa nghe sẽ cùng Tạ Trì Phong xuống núi, mọi người đều vô cùng nguyện ý.
Tang Nhị không hao phí chút sức lực nào đã có thể rủ được bốn người.
Hai người đứng không bao lâu, một tiểu đệ tử với gương mặt xa lạ vội vàng từ nơi xa chạy đến nói, "Tang sư tỷ, Lý Đề nhờ đệ đến báo lại, tỷ ấy đột nhiên bụng không khoẻ nên đêm nay không xuống núi được"
Người khác đột nhiên không khỏe, không có lý gì miễn cưỡng.
Tang Nhị khẽ gật đầu, tỏ ý đã biết.
Hai phút sau, một tiểu đệ tử khác chạy đến nói, "Tang sư tỷ, Vu Vi bảo đệ đến báo, bụng hắn đột nhiên không khoẻ, đêm nay muốn ở trong phòng nghỉ ngơi, không thể xuống núi"
Tang Nhị, "?"
Sau đó, chưa đến năm phút, hai người còn lại cũng dùng lý do y hệt mà không tham gia hành trình đêm nay.
Tang Nhị, "..."
Những lý do này, vô hình chung lại toát ra một hơi thở cực kì quỷ dị.
Cách giải thích duy nhất là họ trưa nay ngồi ăn chung một mâm đi?
Chỉ mong Tạ Trì Phong sẽ không hiểu lầm đây là màn kịch mà nàng vụng về an bài, chỉ vì muốn cùng hắn xuống núi hưởng thụ thế giới của hai người.
Tang Nhị xấu hổ nói, "Ừ thì, ta không ngờ mọi người đều không đến được.
Đệ...!còn muốn cùng ta xuống núi sao?"
"Với những chuyện đã đồng ý, ta không thích đổi ý giữa chừng", âm thanh của Tạ Trì Phong trong bóng đêm sạch sẽ, trong vắt, hắn nhìn nàng nói tiếp, "Huống chi, ta và bọn họ vốn dĩ cũng không thân, không sao"
Mặt trời mọc từ hướng Tây, hắn cư nhiên nguyện ý! Xem ra lự kính người tốt của 50 điểm hảo cảm có hiệu nghiệm rồi.
Tang Nhị có chút thụ sủng nhược kinh, nở một nụ cười tươi tắn, "Vậy là tốt rồi, chúng ta lập tức xuất phát thôi"
Khi nàng mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp sẽ cong như trăng non, sáng ngời lại chứa đầy vui mừng.
Tạ Trì Phong nhìn chằm chằm nàng, hầu kết thấp thoáng hơi nhúc nhích.
Hắn chẳng qua là đồng ý cùng nàng xuống núi đi dạo thôi đã vui như vậy sao?
Toàn bộ cảm xúc của người này, tựa hồ đều có liên quan đến hắn, chỉ cần thái độ tốt một chút nàng đã thấy thỏa mãn.
Hai người ra khỏi sơn môn, vẫn chưa phát hiện, cách đó không xa, trên một địa phương cao hơn, có vài thiếu niên ỷ người trên lan can, vừa lúc thu một màn này vào mắt.
Một đệ tử với thân hình lùn gầy hóng hớt nói, "Ta không nhìn lầm đi, đó không phải Tang Nhị sao? Nàng từ lúc nào đã thân với Tạ Trì Phong như vậy? Còn cùng nhau xuống núi?"
"Có lẽ là ngẫu nhiên gặp được thôi"
"Ngẫu nhiên gặp được nàng cũng cười vui vẻ như vậy?"
"Lo nhiều như vậy làm gì, nàng quấn lấy Tạ Trì Phong còn không tốt hơn việc trước kia mỗi ngày đều quấn lấy Đan sư huynh?"
Đan Hoằng Thâm ngồi một bên, trầm mặt lau chùi kiếm nghe vậy, bỗng nhiên bực bội mở miệng, "Bớt lảm nhảm được không hả!"
Mọi người đều cả kinh mà im miệng.
Đợi Đan Hoằng Thâm đi rồi, họ mới hai mặt nhìn nhau...
"Đan sư huynh không phải tức giận đó chứ?"
"Không phải đâu, huynh ấy tức cái gì?"
Một đệ tử lộ ra vẻ mặt thấu hiểu nói, "Nhất định là vì ban nãy ngươi nhắc đến Tang Nhị.
Đan sư huynh và nàng ta xưa nay đều bất hòa, ngươi còn một mực nhắc đến tên đối phương.
Huynh ấy nghe đến phiền, như vậy còn không tức giận sao được?"
...
Bên kia.
Dưới chân núi, Thiên Tàm đô.
Lúc Tang Nhị và Tạ Trì Phong đến, mặt trời đã lặn hẳn, cả khoảng không đều tối xuống.
Bước qua cổng thành, cảnh phố xá vào đêm lộng lẫy náo nhiệt liền mở ra trước mắt Tang Nhị.
Con đường rộng lớn, ngựa xe như nước, đám đông chen chúc nhộn nhịp, còn cả hàng loạt những ngọn đèn sáng rực.
Cá đèn rồng màu sắc sặc sỡ, xanh ngọc, cam hồng, vàng chanh, không ngừng phát ra ánh sáng.
Hai bên đường phố cũng bày đầy các sạp hàng quán nhỏ.
Những đứa trẻ mang mặt nạ hình quỷ núi hung dữ đứng vây quanh sạp đồ chơi làm bằng đường, mắt không chớp mà nhìn theo cánh tay chủ sạp rải nước đường.
Có người ở bên đường rao bán linh thạch, chẳng qua những linh thạch kia tỉ lệ thường không tốt, vừa nhìn liền biết là loại kém cỏi, không hề đáng tiền.
Mỗi lần đi qua một sạp, Tang Nhị đều phải dừng lại, tò mò mà nhìn một hồi lâu.
Kiếp trước lúc vẽ tranh, nàng tiếp xúc khá nhiều với đề tài dân gian cổ đại.
Nhưng dù khung cảnh có được hoạ sĩ tạo ra tốt đến thế nào cũng không thể so sánh với sự chân thực, sinh động trước mắt này.
Tạ Trì Phong im lặng đi bên cạnh nàng.
Tuy hắn đối với những vật nhỏ kia không có hứng thú, nhưng hắn cũng không hề nôn nóng mà thúc giục nàng.
Khi nhìn thấy thứ mình hiểu biết, hắn còn sẽ ngẫu nhiên nói vài câu.
Hai người, một người là thiếu nữ ăn diện lộng lẫy, diện mạo xinh đẹp, một người là thiếu niên tu sĩ lạnh lùng liêm chính, đứng chung một chỗ, thế nhưng có một loại cảm giác xứng đôi đến kì diệu.
Không ít người đi đường đều đưa mắt nhìn bọn họ.
Khi đi ngang qua một sạp nhỏ bán trang sức, ánh mắt Tang Nhị bị hấp dẫn bởi một đôi khuyên tai bằng đá mã não.
Đá mã não này vừa nhìn liền biết không đáng tiền, chẳng qua, gia công tổng thể lại cực kì tinh xảo.
Tang Nhị nhìn thích vô cùng, nàng cầm lòng không đặng mà giơ tay, vân vê nốt ruồi son trên dái tai.
Bà chủ sạp ánh mắt cực kì nhạy bén, nhanh chóng đứng lên khách khí nói, "Công tử, không bằng mua đôi khuyên tai tặng cho phu nhân của mình đi"
Nghe thấy xưng hô "phu nhân" kia, Tạ Trì Phong ngẩng phắt đầu lên, Tang Nhị cũng thấy đại não như bị chấn động.
"Phu nhân đẹp như vậy, không đeo khuyên tai, thật đúng là phí phạm của trời", bà chủ nhiệt tình nói, "Ta thấy hai vị xứng đôi như vậy, nếu muốn mua, ta có thể giảm giá năm đồng cho hai vị nha!"
Lúc này, một đoạn nguyên văn hiện lên trong đầu Tang Nhị...
【 Lần đầu tiên được người ngoài xem là thê tử của Tạ Trì Phong, Tang Nhị nội tâm mừng như điên, không màng Tạ Trì Phong giãy giụa và bài xích, một mực khoác lấy cánh tay Tạ Trì Phong, mặt dày nói, "Bà chủ nói quá đúng, đôi khuyên tai này, ta mua!" 】
Cảm nhận được một thân thể mềm ấm đột nhiên dựa sát vào người, lại nghe thấy nàng tự nhận là thê tử của hắn, sắc mặt Tạ Trì Phong quả nhiên tối sầm, liền muốn rút tay ra.
Tang Nhị lại không buông, nhân lúc bà chủ quay đầu lại gói hàng, nàng hạ giọng nói, "Đệ phối hợp ta một chút, ta có thể tiết kiệm năm đồng tiền lận đó"
Tạ Trì Phong, "..."
Khóe mắt hắn tựa hồ giật giật, trong mắt cũng toát ra một tia vì diệu khó lòng miêu tả được.
Ở đây, năm đồng tiền đại khái chỉ tương đương với hai đồng tiền ở hiện đại.
Chiêu Dương tông bao ăn bao ở, bọn họ ngày thường xuống núi thu phục yêu quái, còn sẽ có thêm thù lao.
Tang Nhị leo lên được đến cấp bậc hiện tại, không thể nào có chuyện thiếu tiền.
Người keo kiệt với bản thân đến trình độ này, thực sự hiếm thấy.
Nhưng nàng tình nguyện bị hắn xem như thần giữ của cũng tuyệt đối không làm kẻ sàm sỡ.
Tai Tang Nhị hơi nóng lên, nàng khụ một tiếng, da mặt dày mà dán sát vào hắn.
Nhận lấy hàng từ tay bà chủ, thấy bà chủ tựa hồ còn muốn tiếp tục mời chào mua hàng, Tang Nhị nhanh chóng kéo Tạ Trì Phong đi, như thể chạy trốn mà đi đến con đường có chút vắng vẻ gần đó.
"Phù...!bà chủ kia thật đúng là biết ăn nói, suýt chút nữa ta còn cho rằng chạy không thoát", Tang Nhị dần thả chậm bước chân, điều chỉnh hô hấp, sau đó lại lấy đôi khuyên tai trong gói giấy ra, cẩn thận nhìn ngắm một phen, "Nhưng đúng là thứ này tuy rẻ mà đẹp thật"
Tạ Trì Phong đột nhiên hỏi, "Tỷ muốn xỏ lỗ tai sao?"
Tang Nhị hỏi lại, "Đệ thấy sao?"
Tạ Trì Phong trầm mặc, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói, "Không cần, như bây giờ tốt hơn"
Tang Nhị biết nốt ruồi đỏ trên dái tai của mình giống y hệt bạch nguyệt quang của hắn, hắn quả nhiên không muốn nàng phá hỏng nó.
Nàng cười nói với hắn, "Đúng vậy, hai nốt ruồi đỏ của ta đối xứng như vậy thật sự hiếm thấy.
Nói không chừng là điềm lành thì sao, ta cũng không muốn phá hỏng"
Hệ thống, "Sống không đến hai mươi tuổi là điềm lành sao?"
Tang Nhị, "Được rồi, nhân sinh khó khăn, có một số việc đừng vạch trần"
Tang Nhị bỏ khuyên tai lại giấy gói, đề nghị, "Ban nãy nói chuyện với bà chủ nửa ngày, ta hiện tại vừa nóng vừa khát.
Chi bằng chúng ta đi ăn gì đó, thuận tiện nghỉ ngơi một chút.
Trì Phong, đệ có đề cử gì không?"
Tạ Trì Phong suy nghĩ một chút nói, "Ở Thiên Tàm đô có một tửu lầu, có một món làm bằng băng tên Tuyết ngàn lớp, cũng không tệ lắm"
Tang Nhị từng nghe qua món ăn này, nó xuất phát từ một cửa hiệu lâu năm ở Thiên Tàm đô.
Đáy chén trải lớp đá bào, bên trên rưới thêm mứt trái cây trộn sữa bò, còn có viên hạnh nhân, hết lớp này đến lớp khác, như từng lớp tuyết dâng lên cao lại đột ngột bị bấm nút dừng, đẹp lại độc đáo, cực kì được trẻ em ưa thích.
Bởi vì nó tan quá nhanh, cần phải ăn ngay tại chỗ, nếu đóng gói mang về, trên đường sẽ chảy thành một bãi nước ngọt.
Cho nên, Tang Nhị chỉ từng nghe nói qua lại chưa được nếm qua.
Thì ra Tạ Trì Phong thích ăn thứ này nha.
Tiểu băng sơn ăn chén tuyết nhỏ, đây có thể xem như đồng loại tương sát, huynh đệ tương tàn* không?
(*Gốc, 相煎何急)
Tang Nhị cảm thấy có chút buồn cười.
Ý cười thấp thoáng vẻ chế nhạo kia đã bị hắn nhìn thấy.
Tuy nàng chưa nói gì, nhưng Tạ Trì Phong không hiểu vì sao có chút xấu hổ, hắn đanh mặt hỏi, "Tỷ cười gì vậy?"
"Chẳng cười gì cả", Tang Nhị cười hớn hở đáp, "Chúng ta mau đi ăn món đó đi"
Độ hảo cảm biến từ âm thành dương, có nghĩa là quan hệ giữa họ đã trở nên tốt đẹp hơn.
Nàng trước kia còn tưởng Tạ Trì Phong từ trong ra ngoài là một núi băng chính hiệu, dù đánh một gậy xuống cũng không hó hé tiếng nào.
Nhưng trên thực tế, người ta chỉ vì chán ghét nàng, không muốn cùng nàng nói chuyện mà thôi.
Con người cũng có máu có thịt.
Tạ Trì Phong dù thế nào cũng chỉ là một thiếu niên 17-18 tuổi, hắn cũng sẽ quan tâm người khác, sẽ có hỉ nộ ai nhạc của riêng mình, thỉnh thoảng còn sẽ lộ ra một chút ngạo kiều không mấy rõ ràng.
Tuy vẫn không mấy thân thiện, nhưng hắn so với trước kia đã gần gũi hơn nhiều.
Tang Nhị đi trước Tạ Trì Phong một bước.
Lúc này, bên tai thình lình vang lên những tiếng "Ong ong" nhức nhối, trước mắt cũng tối sầm, cũng may cánh tay được Tạ Trì Phong kịp thời giữ lấy, nàng mới không té ngã.
Sau một giây choáng váng, nàng lại hồi phục thị lực.
Tạ Trì Phong buông tay ra, nhíu mày nhìn chằm chằm nàng, "Vết thương của tỷ vẫn chưa trị hết sao?"
Hậu quả của việc cốt truyện trong Ma cảnh Cửu Minh bị chếch đi dữ dội hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Đã đến mức độ này, Tang Nhị chỉ có thể nói thật, "Chỉ là chưa khỏi hẳn thôi, nhưng chỉ còn chút xíu nữa là khỏe ấy mà"
"Không được.
Linh lực tỷ chưa hồi phục như cũ, lỡ như lúc xuống núi gặp phải ả ma tu lần trước, tỷ phải làm sao đây?"
"Ta biết như vậy không tốt, nhưng cơ hội được xuống núi với đệ hiếm có biết bao, ta không muốn bỏ lỡ nha", Tang Nhị hai mắt sáng lấp lánh, khẳng định nói, "Huống hồ, không phải đã có đệ ở cạnh ta sao, ta còn phải sợ gì nữa chứ? Mặc kệ có bao nhiêu ma tu, nhất định đều không phải đối thủ của đệ"
Không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, sắc mặt Tạ Trì Phong hơi thay đổi, hắn mím môi nói, "Ta không hề lợi hại như những gì tỷ nói"
Dừng một chút, hắn quay đầu sang phía khác, "Bỏ đi, nếu đã xuống núi, tỷ không cần đi cách ta quá xa.
Nếu thấy không khoẻ phải nói ngay đấy"
Tang Nhị như gà con mổ thóc, lia lịa gật đầu.
Cửa hiệu lâu năm chuyên bán tuyết ngàn lớp cách đây không xa, chỉ cần đi một chút là đến.
Không hổ là cửa hàng ăn vặt top đầu, trước cửa quán, dòng người xếp hàng đông nghịt.
Nghe nói giờ Tý, đoàn diễu hành mặt nạ cũng sẽ đi ngang qua nơi này, chẳng trách có nhiều người đến vậy.
"Nhiều người như vậy, ta sẽ dễ chen vào hơn, để ta đi mua cho", Tang Nhị xung phong nhận việc, nàng khẽ sờ đai lưng, lại không thấy túi tiền đâu, "..."
Không phải chứ, chẳng lẽ ban nãy rớt ở trên đường rồi?
Thật đau ruột quá, nhưng may mắn bên trong không để quá nhiều tiền.
Phát hiện nàng khó xử, Tạ Trì Phong chẳng nói gì, chỉ lấy túi tiền ra, sau đó