Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Tang Nhị đau đến hôn mê một khoảng thời gian.
Thời điểm nàng tỉnh lại, sâu bên trong bụng vẫn đau âm ỉ như bị đao nhọn nạo quét.
Sự đau đớn này bộc phát cùng lúc với đòn công kích cuối cùng của pháp trận phục yêu, quả thực như thể...!Nàng cũng giống Lang Thiên Dạ, cũng bị pháp trận kia tấn công.
Vấn đề là, thứ nhất, ánh sáng kia nhận không hề nhắm vào nàng.
Thứ hai, trận pháp phục yêu sẽ chỉ gây thương tổn với yêu quái, sao có thể ảnh hưởng một nhân loại như nàng?
Nhưng sự đau đớn tột cùng kia lại thật sự tồn tại.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
Tang Nhị suy yếu cố gắng nâng mí mắt, nàng phát hiện bản thân không thể động đậy, cả người đã bị một chiếc đuôi rắn thô to lạnh băng siết chặt, treo cách mặt đất mấy mét.
Nơi này tựa hồ là một tòa miếu bỏ hoang.
Hai cánh cửa sớm đã mục nát từ lâu.
Hiện tại gió cũng ngừng thổi, bên ngoài là một mảnh rừng hoang vu.
Lang Thiên Dạ mang nàng đến loại địa phương quỷ quái này làm gì chứ?
Những người khác đâu?
Tang Nhị, "..."
Kết cục sẽ không đoản hậu, qua loa đến mức này đó chứ, để nàng thay thế vị tân nương bị móc mắt kia?
Vì bị quấn rất chặt nên Tang Nhị hô hấp không được thoải mái.
Nàng khó chịu ngẩng đầu lên, bỗng nhiên lại nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng thở d ốc thống khổ.
Đưa mắt nhìn xuống, nàng nhất thời cả kinh, trước cửa miếu hoang có một thân ảnh đang thống khổ cuộn tròn người.
Là Tạ Trì Phong!
Xem ra, hắn chạy đến đây nhanh nhất, lại có kiếm Nguyệt Lạc lần theo hướng tà khí mới tìm được nơi này!
Sau khi thích ứng được với ánh sáng xung quanh, Tang Nhị liền phát hiện ngôi miếu hoang này, trên đất vương vãi đầy những mảnh gỗ nhỏ, trên những cây cột đóng đầy bụi có dấu vết cực sâu do kiếm khí lưu lại.
Xem ra trước khi nàng tỉnh lại, nơi này rõ ràng đã xảy ra một trận ác chiến.
Trên người Lang Thiên Dạ cũng xuất hiện thêm vài vết thương sâu đến độ thấy được xương trắng, máu đang từ đó ào ạt chảy ra, thoạt nhìn ả yếu ớt hơn ban nãy rất nhiều.
Nhưng tình huống của Tạ Trì Phong cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Đôi môi mỏng mím chặt, mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt xanh mét, miễn cưỡng dùng Nguyệt Lạc kiếm chống đỡ thân thể mới không ngã xuống.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn về phía này.
Đây là...!dấu hiệu độc Chích tình sắp phát tác.
Đúng rồi, loại độc không thể nào hiểu được kia trong cơ thể Tạ Trì Phong đúng là bút tích của Lang Thiên Dạ.
Việc không rõ yếu tố dẫn đến độc phát cùng sự ảnh hưởng của nó cực kì thuận tiện cho tác giả dùng để đối phó những lúc kẹt ý tưởng.
???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????
Có lẽ vào lúc Tạ Trì Phong đuổi đến đây, ả ta bỗng nhiên nhớ đến còn "đòn hiểm" này có thể dùng, cho nên động chút tay chân, khiến độc Chích tình phát tác, kiềm chế Tạ Trì Phong.
"Thế nào, cảm giác nếm trải độc Chích tình dễ chịu không?", giọng Lang Thiên Dạ mang theo chút hụt hơi từ nơi u ám vang lên, xen lẫn sự oán độc và cảm khái, "Năm đó lỡ để ngươi chạy thoát, cũng may hôm nay ngươi vẫn rơi vào tay ta...!Tạ Ngọc Thư a Tạ Ngọc Thư, thật sự muốn để ngươi tận mắt nhìn thấy cảnh đứa con trai của mình cuối cùng cũng phải chết trong tay ta!"
Tạ Trì Phong siết chặt kiếm Nguyệt Lạc, đáy mắt chứa đầy vẻ chán ghét cùng sự lạnh lẽo như băng giá, "Lang Thiên Dạ, ít nói mấy lời vô nghĩa, ngươi mau thả nàng ra!"
Đuôi rắn càng quấn chặt hơn, Tang Nhị bị siết đến hô hấp ngày càng khó khăn.
Nàng cực kì tin tưởng, nếu Lang Thiên Dạ chỉ dùng lực thêm một chút thôi, nàng liền sẽ bị phân thành mấy khúc.
Phó bản yêu cầu nàng trợ giúp Tạ Trì Phong giết Lang Thiên Dạ.
Như vậy chuyện cuối cùng nàng có thể làm hẳn là giúp Tạ Trì Phong kéo dài thời gian, để hắn khôi phục sức lực đi?
Căn cứ định luật vàng "Khi vai ác BOSS nói về thế giới nội tâm sẽ nói đến vô cùng vô tận", Tang Nhị gian nan mấp máy môi lên tiếng, "Lang Thiên Dạ, rốt cuộc ngươi và Tạ gia có thâm cừu đại hận gì mà năm đó ngươi lại ra tay tàn độc với họ như vậy?"
Lực chú ý của Lang Thiên Dạ quả nhiên bị vấn đề của nàng hấp dẫn, ả lạnh lùng nói, "Muốn trách thì trách Tạ Ngọc Thư có lỗi với ta! Là hắn làm sai trước!"
Đây đã là lần thứ hai nàng nghe thấy cái tên này, hẳn là tên của phụ thân Tạ Trì Phong.
Tang Nhị gian nan hô hấp một chút lại hỏi, "Có ý gì?"
Lang Thiên Dạ cả người lắc lư di chuyển về phía trước một bước.
Nhìn xuống thiếu niên với gương mặt tương tự Tạ Ngọc Thư đồng thời cũng mang theo đường nét của một nữ nhân khác, thần sắc ả nhuốm đẫm vài phần điên cuồng không rõ tên, "Tạ Ngọc Thưa a Tạ Ngọc Thư, uổng cho ta năm đó một lòng một dạ với ngươi, đừng nói ngôi sao trên trời, chỉ cần ngươi mở miệng, ngay cả yêu đan ta cũng nguyện ý chia nửa viên cho ngươi.
Ai ngờ sau khi phát hiện ta là yêu quái, ngươi lại lập tức trở mặt không quen biết, còn tìm mấy tên tu sĩ thối đến giết ta! Sau đó chưa đến một năm đã cưới mỹ kiều thê, cùng nàng nhu tình mật ý, nhi nữ song toàn...!Ngươi không nghĩ đến ta vẫn còn sống đúng không? Nếu ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta tàn nhẫn độc ác.
Những kẻ phụ bạc ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"
Tang Nhị, "!"
What the f*ck, năm xưa từng có chuyện như vậy thật sao?
Đây là bạch xà truyện phiên bản hắc ám đi?
Nhưng Tạ Ngọc Thư đã mất nên không còn ai để đối chứng, mà người còn sống muốn nói sao chẳng được.
Mức độ đáng tin cậy của một bên đương sự như Lang Thiên Dạ vẫn còn nghi vấn.
Huống hồ, Lang Thiên Dạ vì một người mà giận chó đánh mèo cả Tạ gia, ra tay tàn độc với trẻ em, người hầu, đây mới là tội ác rành rành không thể chối cãi.
Có lẽ vì đắm chìm vào dòng hồi ức, Tang Nhị cảm nhận được chiếc đuôi đang quấn lấy mình đã thả lỏng đôi chút, nhưng bụng nàng vẫn như cũ rất đau, "Vậy ngươi vì sao...!lại muốn giết người vô tội như vậy? Là vì bổ sung yêu lực sao?"
"Năm đó ta vốn có thể tiễn thứ nghiệt chủng này đoàn tụ với cha mẹ hắn, song giữa chừng lại bị cái lão Tinh Dao đáng chết kia chắn ngang một chân, hại ta nhiều năm như vậy đều là bộ dáng người không ra người, yêu không ra yêu, nguyên thần lẫn thể xác đều đang không ngừng suy kiệt!", Lang Thiên Dạ vô cùng phẫn nộ, trừng lớn hai mắt nói, "Những kẻ bị ta giết nào có vô tội? Nam tử trên thế gian này đều là những kẻ bạc tình phụ lòng, nữ nhân lại thường thường có mắt không tròng, bị lừa dối còn ngây ngốc trả giá! Những kẻ vô dụng còn giữ lại làm gì? Ta chính là muốn ăn sạch trái tim của những nam nhân, cũng móc hết tròng mắt của những nữ nhân ngu xuẩn, không biết tốt xấu kia xuống"
???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????
Dừng lại một chút, Lang Thiên Dạ cúi đầu, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười vặn vẹo lại quỷ dị, "Tựa như năm đó, khi ta ăn trái tim nóng hổi còn đập thình thịch của cha ngươi, lại móc tròng mắt của mẹ ngươi ra vậy.
Trên mặt ả chỉ còn hốc mắt máu me đầm đìa, bộ dáng khóc cũng khóc không ra nước mắt, thật sự cực kì buồn cười, chỉ tiếc ngươi không thể chứng kiến"
"Câm miệng lại cho ta!", hai mắt Tạ Trì Phong đỏ ngầu, chịu đựng độc Chích tình đang không ngừng làm loạn trong cơ thể, hắn nghiến răng nghiến lợi nói, "Lang Thiên Dạ, ân oán giữa ta và ngươi liền giải quyết trong hôm nay, đừng liên lụy những người vô tội!"
"Thì ra ngươi từ nãy đến giờ không nói gì là đang muốn dùng linh lực, thoát khỏi khống chế của độc Chích tình? Đáng tiếc, người ngươi muốn bảo vệ chưa chắc vô tội như ngươi vẫn nghĩ", Lang Thiên Dạ đáy mắt lóe sáng, chiếc đuôi quấn chặt Tang Nhị, ả nắm cằm nàng, lạnh lẽo nói, "Tạ Trì Phong, ngươi không muốn biết vì sao ban nãy pháp trận phục yêu lại thất bại à?"
Tạ Trì Phong ánh mắt lạnh băng thấu xương, cắn răng nói, "Ngươi có ý gì?"
Tang Nhị bị véo cằm thật sự rất đau, nàng không khỏi lui về sau, sợ ả yêu quái bi3n thái này đang nói giữa chừng không cẩn thận sẽ rạch đứt yết hầu mình.
Không biết Lang Thiên Dạ muốn nói gì, nhưng trong nội tâm nàng lại trào dâng một điềm xấu cực lớn.
Lang Thiên Dạ nói, "Năm đó, sau khi bị lão già Tinh Dao làm trọng thương, ta biết nếu mình không thể tự rút quỷ âm tiêu ra, thân thể này sớm muộn cũng sẽ chết.
Cũng may, sau khi rơi xuống sông Miên Túc, trong lúc hơi thở thoi thóp, ta tìm được một thiếu nữ nhân loại bị rắn độc cắn bị thương cạnh bờ sông"
"Năm đó ngươi vì tư chất bình thường, mãi chẳng thể kết ra Kim Đan, nên trong Chiêu Dương tông không được xem trọng, chỉ có thể làm đệ tử tầng chót cùng.
Ta liền hỏi ngươi, nếu ngươi nguyện ý cứu ta, ta sẽ dạy ngươi làm thế nào kết ra Kim Đan, làm thế nào có thể nhanh chóng tu luyện.
Cũng may có ngươi trở về trộm mang một viên đan dược đến, ta mới có thể kéo dài hơi tàn mà vượt qua thời điểm gian nan nhất kia"
"Đáng tiếc, khi ta muốn nhập vào cơ thể ngươi lại bị tu sĩ lục soát núi chen ngang", Lang Thiên Dạ âm hiểm cười, nhìn chằm chằm Tang Nhị, "Chỉ là nhiều năm như vậy, ta biết ngươi còn nhớ rõ chuyện này, cũng có thể cảm nhận được hơi thở của ta, vì dù sao trong cơ thể của ngươi có một phần yêu đan của ta, nhưng ngươi trước nay cũng không dám nói ra, đúng không?"
???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????
"Mấy ngày nay, thân thể của ta càng ngày càng kém, vốn đang định đến Chiêu Dương tông tìm ngươi.
Hiện tại quá tốt, ta không cần làm gì, ngươi đã tự mình tìm đến cửa, thật sự chẳng tốn chút công sức nào!".
||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em |||||
Tang Nhị, "..."
Tang Nhị, "?????"
Lượng tin tức khổng lồ kia chẳng khác gì một quả bom giáng xuống người nàng.
Tang Nhị, "Hệ thống, vai ác có thể đừng gây thêm thù hận cho ta được không.
Ả đang nói cái quái gì thế, cái gì cứu ả ta, sớm cảm nhận được ả ở đâu, ta cái gì cũng không biết nha!"
Hệ thống, "Những gì ả nói là sự thật.
Đây là tuyến cốt truyện phụ trong quá khứ nhằm mở ra cốt truyện che giấu.
Trước khi cốt truyện che giấu xuất hiện, ngươi sẽ không thể nhìn thấy đoạn ký ức này của nguyên chủ"
Tang Nhị, "What the f*ck?"
Sao có thể như vậy, như này còn không phải bắt nàng như người câm ăn hoàng liên, có khổ không nói được sao?
Cứu kẻ thù của Tạ Trì Phong, bảo hổ lột da*, giấu mà không báo...!hành vi phạm tội này cực kì kh ủng bố.
(*Gốc 与虎谋皮: cùng kẻ ác thương lượng để đối phương từ bỏ lợi ích của mình, nhưng chuyện đó là chuyện không thể)
Quả nhiên, vừa nghe vậy, thần sắc Tạ Trì Phong kịch liệt biến đổi.
Khi nhìn thấy vẻ mặt có chút chột dạ của Tang Nhị, hắn càng không dám tin.
Tang Nhị...!thật sự có thể cảm nhận được vị trí của Lang Thiên Dạ?!
Liên tục nói nhiều như vậy, tình trạng của Lang Thiên Dạ cũng dần yếu đi.
Xem ra, trong trận đánh ban nãy cũng như dùng Chích tình không