Bên kia.
Sáng tinh mơ, mặt trời vừa lên, Tang Nhị đã bị lôi xuống giường, tắm gội thay quần áo.
Bộ áo cưới đỏ rực như lửa, bên trên còn có vô số hoa văn xinh đẹp hình vân mây được thêu bằng chỉ vàng.
Mái tóc dài đen nhánh được búi thành kiểu triều nguyệt*, trên tóc cắm đầy các trang sức vàng ròng nạm ngọc.
Rồi nào là phấn thơm, vẽ mi, thoa son.
Cuối cùng, trong sự thúc giục, cười đùa trêu ghẹo của nhóm sư tỷ, Tang Nhị mở mắt, nhìn về phía gương.
Trong gương phản chiếu một tân nương xinh đẹp ngồi ngay ngắn, mùi thơm ngây ngất, trang phục lộng lẫy.
Câu "người đẹp vì lụa", áp dụng trên người pháo hôi cũng không phải ngoại lệ.
Tang Nhị thầm nghĩ.
Một sư tỷ cười tủm tỉm nói, "Tang sư muội trang điểm xinh đẹp như vậy, đêm nay Tạ sư đệ nhất định sẽ nhìn không chớp mắt cho xem"
Hiện đã là buổi chiều.
Sau khi Tang Nhị mặc xong quần áo, eo nàng bị siết cực kì chặt, mới ăn mấy viên hoành thánh đã có chút buồn nôn, ăn không nổi.
Mà thời gian bái đường là giờ Dậu (17h-19h), còn khá lâu mới đến.
Tang Nhị khẽ xoa phần gáy, không kiềm được xin tha, "Sư tỷ, ta có thể trước gỡ mũ đầu xuống được không? Cái này thật sự quá nặng"
Mọi người lập tức ngăn cản nàng, "Đừng đừng đừng, như vậy mới đẹp"
"Đúng vậy, gỡ xuống còn sẽ khiến búi tóc bị rối nữa.
Muội gắng nhịn một chút đi"
Tang Nhị chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi yên.
Mọi người thấy nàng có chút mệt mỏi, liền thức thời bảo nàng nghỉ ngơi sau đó đều đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại một mình Tang Nhị.
Tang Nhị cẩn thận khóa trái cửa, nhẩm tính canh giờ, nàng quay về ngồi xuống ghế, khẽ sờ s0ạng vạt áo trước ngực, lấy một viên thuốc tròn vo màu xanh đậm có chữ vàng ra.
Hệ thống, "Ký chủ, hiện tại muốn thực hiện kế hoạch sao?"
Tang Nhị gật đầu, sau khi thở sâu, nàng nuốt viên thuốc xuống.
Hai tháng trước, nàng sửa chữa nguyên văn, sau khi xoá câu【 Kiếm Nguyệt Lạc đâm xuyên qua yêu đan của nàng 】, nàng viết thêm một câu, 【 Tang Nhị đã uống hóa yêu đan từ trước 】.
Không sai, trong kết cục sớm được định ra, Lang Thiên Dạ và nguyên chủ đều bị Tạ Trì Phong gi3t chết vào đêm tân hôn.
Lang Thiên Dạ là chủ mưu với tội ác chồng chất, tất nhiên không cần nhiều lời.
Ả giết tất cả những người vô tội của Tạ gia, nếu Tạ Trì Phong thật sự cưới nàng, đó không đơn thuần chỉ là sỉ nhục hắn nữa.
Với trình độ ác liệt và khó khăn kia, đó quả thực chẳng khác gì đi nặng trên mộ phần của cha mẹ.
Về nguyên chủ, nàng do ánh mắt thiển cận và bị tình yêu, sự ích kỷ làm mê muội đầu óc, trở thành đồng loã, tiếp tục phạm sai lầm.
Tác phong của Lang Thiên Dạ cực kì ngoan độc, nhiều năm như vậy, chỉ vì có Tiên khí cắm trên người mới có thể ngăn nổi một bộ phận ác niệm của ả.
Nếu lúc này để Lang Thiên Dạ chạy thoát, thay sang một khối thân thể khác không bị vướng bận, vậy thì sau khi ả khôi phục nguyên khí nhất định sẽ điên cuồng trả thù Tạ Trì Phong.
Đồng thời sẽ có càng nhiều bá tánh vô tội gặp tai ương, trở thành vật hy sinh của ả ta khi đã khôi phục yêu lực.
Nguyên chủ giúp đỡ ả, chính là nối giáo cho giặc, sẽ hại chết rất nhiều người。
Một người một yêu chỉ còn cách một bước đến thành công lại cùng nhau game over, âu cũng là kết cục thỏa đáng cho việc "ở ác gặp dữ".
Là người phải tiếp nhận cục diện rối rắm này, điều duy nhất Tang Nhị có thể làm đó là đi theo quỹ đạo, đợi muối đến thì bán.
Đợi khi Tạ Trì Phong tự mình tỉnh táo lại, vạch trần kẻ lừa đảo đã làm đồng lõa còn vọng tưởng thành thân với hắn như nàng, sau đó không thể kiềm nén lửa giận mà giết nàng.
Đợi khi sư phụ, đồng môn và nàng trở mặt thành thù.
Đợi khi nàng trở thành kẻ tiểu nhân bị nghìn người mắng mỏ.
Nhưng Tang Nhị thật sự không thích kết cục này.
Trong cốt truyện gốc, quan hệ giữa nguyên chủ và Tạ Trì Phong rất bình thường, nàng ta chỉ thèm muốn thân thể Tạ Trì Phong, việc lừa hắn bái đường đã đủ sỉ nhục.
Tang Nhị lại khác, trước khi mọi chuyện xảy ra, nàng đã là một người bạn có được sự tín nhiệm của Tạ Trì Phong, độ hảo cảm còn rất cao.
Bị bạn bè thọc một đao so với bị một li3m cẩu mình chán ghét thọc một đao, cảm xúc sao có thể giống nhau được?
Hơn nữa, sau tất cả chuyện này, Tang Nhị cảm thấy mình phải chịu một chút trách nhiệm.
Rất có thể là do nàng khiến độ hảo cảm tăng quá cao, Tạ Trì Phong mới có thể đột phá hạn chế trong cốt truyện gốc, thật sự xem nàng như người thương.
Từ đó tội danh của nàng liền từ "lừa hôn" biến thành tội danh ba trong một "lừa tình, lừa sắc, lừa hôn".
Tang Nhị, "..."
Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng muốn chém đối phương thành tám khúc.
Cho nên, hiện tại phải vất vả lắm mới có cơ hội sửa kết cục, Tang Nhị nghĩ, trong giới hạn cho phép của cốt truyện, nàng phải làm chút gì đó mình cho là đúng.
Nàng làm như vậy không phải để tẩy trắng hay phủi sạch quan hệ, chỉ là vì Tang Nhị cảm thấy như vậy mới là đúng.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Huống hồ Tang Nhị cũng sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng mình có thể một tay phủi sạch tất cả quan hệ.
Nhưng có câu "luận tích bất luận tâm"*, mọi lỗi lầm trước đây, nàng chắc chắn không thể không gánh.
Mà hiện tại những cách giải thích như "Ta sẽ không thật sự gả cho ngươi", "Sau khi bái đường ta lập tức sẽ giả chết", trong hoàn cảnh chẳng có hành động thực tế nào để chứng minh, dù có nói một vạn lần đều chỉ là giảo biện.
(Trích từ "Vi lộ dạ thoại" 围炉夜话, ý nếu muốn đánh giá một người phải nhìn hành động của người đó trong mọi tình huống chứ không phải là suy nghĩ của họ)
Trước đây có cả đống thời gian dư dả để dừng hôn lễ, nói rõ ngọn nguồn với sư môn, sau đó họ có thể dùng kế hoãn binh, trước giả vờ để Lang Thiên Dạ đổi sang một thân thể mới nhưng sau đó sẽ âm thầm mai phục, như thế vẫn có thể tóm gọn, gi3t chết Lang Thiên Dạ.
Nhưng nàng lại chẳng làm vậy.
Giải thích duy nhất chính là, nguyên chủ không muốn bỏ lỡ cơ hội được gả cho Tạ Trì Phong.
Như vậy, Tạ Trì Phong dựa vào đâu mà tin một kẻ lừa đảo như nàng sau khi thành hôn sẽ nguyện ý chấm dứt kế hoạch mà không phải thuận thế động phòng, duy trì ảo cảnh, tiếp tục lừa hắn cả đời?
Cho nên ngay từ đầu, Tang Nhị đã từ bỏ việc phản kháng, trực tiếp ngậm ngùi nằm yên chờ chết.
Nàng chỉ muốn kết cục của mình có thể giữ lại chút khí tiết và tôn nghiêm, dán cái mác sứt sẹo mang tên "Cải tà quy chính", để sau khi chết cũng không bị mọi người mắng quá tàn nhẫn.
Cứ như vậy, nàng tranh thủ hai tháng cuối cùng, luyện chế hóa yêu đan.
Sau khi nhân loại bị yêu quái bám vào người, nếu yêu quái không chịu chủ động rời đi, vậy ngươi có thể nhân lúc trước khi yêu quái cướp đi quyền khống chế thân thể, tiên hạ thủ vi cường, cưỡng chế hút nó ra.
Nhưng đây là một biện pháp lưỡng bại câu thương.
Sau khi đuổi được yêu quái, nhân loại kia rất nhanh cũng sẽ chết.
Đương nhiên, từ xưa đến nay cũng không thiếu những người "thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành".
Do đó trong những quyển sách luyện đan mới có thể ghi chép lại cách luyện chế hóa yêu đan.
Lang Thiên Dạ đã sắp hoàn toàn biến cơ thể Tang Nhị thành yêu quái.
Cũng may, bởi vì phải chuẩn bị hôn lễ, hai ngày nay, Tang Nhị không hề gặp mặt Tạ Trì Phong.
Từ đó cũng sẽ không bị kiếm Nguyệt Lạc phát hiện sự biến hóa của nàng.
Từ giây phút nuốt hóa yêu đan vào bụng, thân thể của nàng sẽ bắt đầu có biến hóa, đầu tiên là yêu đan vỡ nát, hai ba canh giờ sau, tà khí bám trên người cũng sẽ biến mất.
Cuối cùng, mới khiến chút sức sống mỏng manh của người đó tan biến hầu như không còn.
Tính thời gian, hiện tại đã uống hóa yêu đan, thời điểm bái đường cũng là lúc nàng hấp hối.
Tang Nhị nhắm mắt, nuốt viên hóa yêu đan kia xuống.
Nàng nghe thấy từ trong thân thể mình truyền đến tiếng kêu la không dám tin kèm theo phẫn nộ của Lang Thiên Dạ.
Ả ta hoàn toàn không ngờ Tang Nhị sẽ ở phút chót ra tay quyết tuyệt, ả thê lương kêu lớn,
"Tang Nhị! Ngươi nghĩ kỹ chưa?!"
"Giết ta, ngươi cũng sẽ chết! Ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?!"
Tang Nhị như thể không hề nghe thấy gì, vừa nhét một cục chocolate vào miệng vừa che bụng chờ đợi.
May mắn chính là, cảm giác đau đớn đã được hệ thống thay thành không còn sức lực.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Sau khi chịu đựng đợt cảm giác bất lực kia xong, Tang Nhị mới yếu ớt đứng dậy, đi đến ngồi xuống cạnh cửa sổ.
Nàng đẩy cửa sổ ra để gió đêm thổi vào, hong khô mồ hôi hai bên má.
Đây không phải là động phủ của nàng mà là một trắc điện của Thanh Trúc phong.
Liên Sơn chân nhân cố ý chừa ra để nàng có thể dùng trong thời gian chuẩn bị hôn lễ.
Tang Nhị dựa vào bên cửa sổ, nhìn bóng dáng lờ mờ của các lầu các ẩn nấp trong đám sương mù mông lung nơi xa.
Sau khi vào thu, thời tiết ở đất Thục vẫn luôn âm u như thế này.
Nửa tháng qua đều là tình cảnh mưa không dứt, chớp mắt lại thấy mưa to tầm tã.
Hôm nay không trung cũng xám xịt.
Mây đen giăng đầy, cực kì âm trầm.
Trong không khí mang theo hơi ẩm dầy đặc, tựa hồ sắp có một cơn mưa cực lớn.
Tang Nhị nhìn nơi xa thêm một lát mới thu mắt, đóng cửa sổ lại.
Đột nhiên vào lúc này, một bàn tay máu chảy đầm chợt từ phía dưới duỗi lên, bấu chặt vào song cửa của Tang Nhị.
Giây tiếp theo, một thân thể xinh đẹp dính đầy máu nhảy vào phòng, sau khi nức nở rên một tiếng liền ngã quỵ xuống đất.
Tang Nhị khiếp sợ, vội lui về phía sau nửa bước.
Thân thể của nàng hiện tại tạm thời không thể vận chuyển tiên công, vào lúc nàng đang định gọi người đến, vị khách không mời mà đến đang nằm trên đất chợt suy yếu ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt kiều mị lại quen thuộc.
"Ngươi là...!Mật Ngân?", Tang Nhị kinh ngạc bật thốt, "Sao ngươi lại đến đây?"
Mật Ngân tựa hồ bị thứ gì đó làm bị thương, cũng không biết nàng ta bằng cách nào có thể lẻn vào đây.
Nhìn thấy Tang Nhị, hai mắt Mật Ngân hơi sáng lên, nàng r3n rỉ xin giúp đỡ, "Hồng tỷ tỷ, mau cứu ta, đưa ta ra ngoài!"
Ban nãy, Mật Ngân dùng ma huyết phá giải ảo cảnh của Tạ Trì Phong.
Có lẽ do bị huyễn chú và hiện thực đan xen đồng thời tra tấn, Tạ Trì Phong lập tức ôm lấy đầu, ngã nghiêng trên đất.
Kiếm Nguyệt Lạc cũng bị linh thức của chủ nhân làm ảnh hưởng, như phát điên mà công kích nàng ta.
Mật Ngân vốn muốn ở lại cười nhạo hắn vài câu, thấy thế cũng không dám chần chờ, vì nếu chạy chậm một bước, nàng ta chắc chắn sẽ chết.
Nghe thấy xưng hô Hồng tỷ tỷ kia, Tang Nhị, "..."
Mật Ngân mơ hồ dự cảm được việc mình phá giải ảo cảnh không phải chuyện tốt.
Nàng ta bò dậy, bắt lấy váy Tang Nhị nói, "Hồng tỷ tỷ, ta thật sự không có trộm thứ gì cả, chỉ định lẻn vào xem náo nhiệt mà thôi, tỷ mau mau đưa ta đi đi!"
Hệ thống, "Ký chủ, Mật Ngân là vai phụ quan trọng trong cốt truyện gốc.
Xin hãy mau chóng mang Mật Ngân an toàn rời khỏi đây"
Tang Nhị gật đầu.
Nàng nghĩ thầm, trong cốt truyện gốc, Mật Ngân vì yêu thầm Tạ Trì Phong, xác thật sẽ đến Chiêu Dương tông quấy rối.
Chẳng lẽ chính là lúc này?
Lúc ấy Tang Nhị cũng không biết, người hấp dẫn Mật Ngân đến đây không phải là Tạ Trì Phong nữa mà lại chính là nàng.
Như hiệu ứng domino, khi miếng thứ nhất bị thay đổi, mọi thứ sau này cũng sẽ vì phản ứng dây chuyền mà thay đổi.
"Ngươi đi theo ta, gần đây có một vách núi có thể trực tiếp đi xuống", Tang Nhị cởi lớp áo sa tanh bên ngoài, dìu Mật Ngân lên.
May mắn, quần áo của nàng vốn dĩ cũng là màu đỏ cho nên dù bị dính máu cũng không bị lộ.
Mật Ngân cảm kích gật đầu, rúc vào người Tang Nhị, được nàng ôm ra sau núi của Chiêu Dương tông.
Dưới vực là dòng sông Miên Túc chảy xiết, có một cầu thang bằng đá hẹp men theo đi xuống.
Bởi vì Chiêu Dương tông có sơn môn chính cùng thềm đá nối thẳng lên cao, tiểu sơn đạo này ngày thường không ai dùng đến, sau núi cũng rất ít người tới.
Mặt đường không lát gạch, gồ ghề lồi lõm.
Sắc trời dần tối, thật sự khó đi.
Mật Ngân tiếng thở d ốc cực lớn, trên đường đi còn suýt chút nữa dẫm vào ổ gà, cũng may Tang Nhị nhanh tay lẹ mắt giữ nàng ta lại, "Cẩn thận một chút"
Đồng bọn của Mật Ngân đang đợi ở dưới vực.
Sau đêm nay, Chiêu Dương tông sẽ mở lại kết giới, hoặc đệ tử trong tông đến mở ra, hoặc phải phá kết giới xông vào.
Với tình huống của Mật Ngân, nếu có người mang nàng ra ngoài, vậy không còn gì tốt hơn.
"Kết giới đã mở rồi, ngươi đi đi"
Mật Ngân không cam lòng, cũng không biết mình trên thực tế là bị áp đảo bởi hào quang nam chính, nàng ta nghĩ thầm: tên Tạ Trì Phong chán ghét kia nhất định là khắc tinh của mình, làm nàng ta lần này cũng không chiếm được lợi ích gì.
Tuy nàng rất muốn dẫn hồng tỷ tỷ đi, nhưng hoàn cảnh hiện tại không ổn, lỡ như còn vì vậy mà mất mạng, không hoàn thành được chuyện do chủ nhân giao phó vậy thì toi.
Mật Ngân chỉ có thể cắn cắn ngân nha, như vậy rời đi.
Đợi sau khi Mật Ngân biến mất, trên vách núi chỉ còn một mình Tang Nhị.
Phương xa, từng trản đèn lưu li không ngừng nhấp nháy.
Trên bầu trời đen kịt, gió lốc thét gào, từng bầy quạ đen nối đuôi nhau vỗ cánh bay tán loạn, còn không ngừng kêu la ầm ĩ.
Kỳ quái thật, sao hôm nay quạ đen...!lại nhiều như vậy?
Tang Nhị có chút nghi hoặc, nhìn thoáng qua không trung.
Cơn gió mạnh bên vách núi cuốn lấy bộ váy áo to rộng của nàng, trong lúc sơ sẩy, túi tiền hình tiểu lão hổ nàng để trong vạt áo cũng bị nó cuốn bay, thổi về phía vách núi.
Bull sh*t!
Tang Nhị cả kinh, lập tức vươn tay, vội vàng đuổi theo nó chạy tới ven vách núi lởm chởm đá vụn.
Vào khoảnh khắc túi tiền chỉ chút nữa thôi sẽ rớt xuống, Tang Nhị cuối cùng cũng bắt được nó, mà bản thân nàng cũng suýt chút nữa té ngã.
Nguy hiểm thật, đây chính là đạo cụ dùng tận mấy trăm JJ tệ mới có được, nếu rơi xuống thì lỗ nặng.
Tang Nhị mở túi tiền tiểu lão hổ ra, kiểm tra đồ vật nhét bên trong.
Bởi vì không thể biết chính xác thân thể này khi bái đường vào lúc nào sẽ ngủm nên trong túi tiền tiểu lão hổ này, nàng đã tính trước, nhét một phong thư giải thích vào bên trong.
Như vậy, lỡ như có việc gì xảy ra, sư phụ và đồng môn của nàng cũng có thể biết được rốt cuộc vì sao nàng lại chết bất đắc kỳ tử.
Đồng thời, nàng cũng thuận tiện bày tỏ sự hối lỗi của mình với Tạ Trì Phong trong hai tháng qua đã lừa gạt tình cảm và thân thể của hắn.
Dù suy cho cùng, ngôn ngữ không thể bồi thường được gì, hơn nữa chưa chắc Tạ Trì Phong đã nguyện ý đọc.
Tang Nhị, "Đặt mình vào vị trí của hắn, nếu ta mà là hắn, đọc rồi nhất định chỉ thấy càng thêm đen đủi"
Hệ thống, "..."
Mà đối với Liên Sơn chân nhân, vị trưởng bối từng đặt kỳ vọng rất cao vào nàng, còn cả những đồng môn từng cùng nàng kề vai chiến đấu, cũng sẽ không quá nghiêm khắc.
Nếu mọi người đọc thư xong, nguyện ý giúp nàng sửa sang lại dung nhan sau khi chết và hạ táng, vậy không còn gì tốt hơn.
Nếu không muốn, vậy quên đi.
Tang Nhị rũ mắt, cẩn thận phủi sạch lớp bụi li ti trên tiểu lão hổ.
Bỗng nhiên, chóp mũi hơi lạnh, nàng cảm giác được có vài giọt mưa bụi cực nhỏ rơi xuống.
Bất tri bất giác, đã sắp đến giờ Dậu.
Chân trời xẹt qua vài tia sấm sét, gió vù vù thổi, dường như còn có xu hướng mạnh hơn.
Nếu cứ đứng đây chắc chắn quần áo sẽ bị ướt.
Tang Nhị chống đầu gối đứng lên, nhưng vừa quay đầu sang, cả người nàng chợt hóa đá.
Tạ Trì Phong đứng