Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Một nghĩa trang đã bị bỏ hoang từ lâu, lẻ loi cô tịch dưới ánh nắng chói chang.
Ngói trên mái không còn nguyên vẹn, trông cực kì tàn tạ, còn bị phủ kín một mảng lá khô.
Mấy ngọn đèn lồng màu trắng rách bươm, nhăn nhúm treo dưới mái hiên, nhẹ nhàng lắc lư.
Hai cánh cửa trước rộng mở, tấm ván gỗ sớm đã tróc sơn, hai vòng tay nắm cửa hình Thao Thiết* cũng loang lổ rỉ sắt đến mốc xanh.
Bên trong cực kì yên ắng, lại thêm vài phần âm trầm không thể xoá mờ.
(*Gốc, 饕餮, một hình tượng thường được tìm thấy trên các vật dụng bằng đồng thời nhà Chu và nhà Thương.
Thiết kế thường có hình dạng một gương mặt chính diện của thần thú, đối xứng hai bên, với cặp mắt to và thường là không có phần hàm dưới.
Nguồn: wikipedia)
Hệ thống, “Kiểm tra cho thấy, ký chủ đã đến điểm bắt đầu của【 Tâm quỷ họa 】.
Hiện tại giải khóa tư liệu chi tiết của nhiệm vụ, xin tiếp nhận”
Tên nhiệm vụ: Tâm quỷ họa
Mục tiêu: Cùng Tạ Trì Phong giải cứu thôn dân NPC "Lâm Nguyên" mất tích hai ngày trước.
Thời hạn: 48 tiếng (bắt đầu đếm ngược từ bây giờ)
Mức độ nguy hiểm: cấp D
Mức độ trinh thám: cấp B
Đánh giá tổng hợp: phó bản sơ cấp
Tiến độ hiện tại: 5%
Ghi chú: Nếu NPC mấu chốt tử vong hoặc nhiệm vụ hoàn thành quá thời gian quy định, đều sẽ xem như nhiệm vụ thất bại, trừ bớt khen thưởng và bị trừng phạt.
Tang Nhị, “Huh?”
Kỳ quái, vì sao mức độ nguy hiểm và trinh thám lại cách nhau tận hai cấp?
Aiz, bất quá hiện tại không phải là lúc suy nghĩ chuyện này, trước tiến vào nghĩa trang nhìn kỹ lại nói sau.
Bước qua ngạch cửa là một giếng trời diện tích không nhỏ.
Bốn phía âm trầm, tường nhà đổ nát, trong không khí còn thoang thoảng mùi vị gỗ mục.
Cỏ dại từ khe hở của những viên gạch chen chúc mọc ra.
Trên mặt đất, cột nhà, khung cửa sổ gỗ điêu khắc hình chim hỉ tước đều phủ một lớp bụi thật dày.
Và bên trong những khe hở của các hoạ tiết đóng đầy mạng nhện trắng xoá.
“Nghe những thôn dân kia nói, tổ tiên của họ vốn sống trên núi.
Mười năm trước mới dời cả thôn xuống chân núi.
Nghĩa trang này chính là lúc ấy từng dùng còn để lại”, Tang Nhị ngẩng đầu, đánh giá bốn phía, trong lúc lơ đãng, ánh mắt lướt qua nơi nào đó.
Rất nhanh, một gương mặt trắng bệch với nụ cười quỷ quyệt đập vào mắt nàng, “Đó là…”
Tạ Trì Phong nhìn theo ánh mắt nàng, “Là hình nhân thế mạng*”
(*Gốc, 纸扎人, là những hình nộm đốt theo cho người chết như để bồi táng thay cho tập tục chôn người sống theo người chết ở TQ.
Ở việt nam hình như cũng có loại này)
“Quả thật là chúng”, Tang Nhị ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào chúng nói, “Nhìn rợn người thật”
Sâu trong chỗ tối, hai đứa trẻ được làm bằng giấy chỉ cao bằng một nửa người bình thường, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm sát bên nhau.
Trên khuôn mặt nhỏ xám trắng có vẽ hai phần má hồng đỏ chót, cái miệng nhỏ màu đỏ tươi, tròng mắt đen kịt toát ra tử khí âm trầm.
Quần áo trên người cũng rất hoa lệ, màu sắc rực rỡ, trên cổ và tay đều đeo đầy vàng.
Tạ Trì Phong cũng bước đến gần, hắn nhíu mày, như thể có chút khó hiểu nói, “Tại sao lại vẽ mắt?”
Ở dân gian có một cách nói thế này, rằng không thể vẽ mắt cho hình nhân thế mạng, đặc biệt khi phải đặt chúng ở những nơi có âm khí khá nặng như nghĩa trang, mộ địa, linh đường...!Vì làm vậy chúng rất dễ trở thành vật thể chiêu tà, khiến cô hồn dã quỷ ám vào.
Có hình nhân thế mạng làm ký thể, cô hồn dã quỷ liền có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, mượn cơ hội hút dương khí.
Mà những người nào có bát tự mỏng, sau khi tham gia lễ tang của người khác xong, buổi tối về nhà lại mơ thấy ác mộng, thậm chí bị xui xẻo một thời gian, cũng là vì nguyên nhân này.
Nếu chỉ đơn giản hút dương khí cũng thôi nhưng nếu gặp phải hung thần lệ quỷ, chúng nó có thể sẽ "hút đến nghiện", từ linh đường bám theo người sống về đến tận nhà.
Một người bình thường có thể trạng khỏe mạnh thế nào cũng vô dụng, vì một khi bị quỷ bám vào, chỉ trong thời gian cực ngắn, thân thể họ sẽ dần suy nhược uể oải, cuối cùng sẽ vì ốm đau triền miên mà chết.
Đối với có tu sĩ có linh lực hộ thân, cô hồn dã quỷ kỳ thật là thứ thấp kém nhất và dễ đối phó nhất, không hề có chút uy hiếp nào.
Nhưng những bá tánh bình dân cực kì chú ý những điều kiêng kị này.
“Núi Đại Vũ mới chết nhiều người như vậy sao họ còn để hai hình nhân thế mạng có vẽ mắt ở đây? Dù là một trò đùa cũng không nên làm như vậy”
“Không”, Tạ Trì Phong nhíu mày, tựa hồ phát hiện gì đó, hắn đột nhiên duỗi tay, lôi chúng ra và ném đến nơi có ánh mặt trời, ý bảo Tang Nhị nhìn, “Đây không phải mực”
Dưới ánh mặt trời chói chang, Tang Nhị mới phát hiện đôi mắt của giấy trát người không phải thuần đen mà càng giống màu gan heo sậm sau khi máu khô, chưa kể xung quanh còn hơi loang ra.
Nàng lắp bắp lên tiếng, “Đây là dùng máu vẽ?”
Lúc này, bên ngoài nghĩa trang bỗng truyền đến một chuỗi tiếng khiêng vác vật nặng, tựa hồ có người đang đến.
Hai người đành phải tạm dừng đối thoại.
Khi vừa quay đầu, họ liền thấy một nhóm người trẻ tuổi đang hợp sức nâng một cỗ quan tài bằng gỗ nam có mạ viền vàng cực nặng tiến vào nghĩa trang.
Một nam tử trung niên để râu dài* đi bên cạnh, khẩn trương dặn dò, “Nhớ cẩn thận một chút.
Nâng cho vững vào, đừng để đụng vào khung cửa”
(Gốc, 美髯, kiểu râu như Quan Công)
Người này tuy chỉ đơn giản mặc thuần một màu đen, nhưng nhìn sơ liền biết quần áo được làm từ nguyên liệu tốt nhất.
Khí độ nam tử bất phàm, hiển nhiên không phải thôn dân bình thường.
Nam tử trung niên quay đầu, vừa lúc thấy hai người đứng trong góc chợt ngẩn người, “Hai vị là...?”
Tạ Trì Phong chắp tay, không kiêu ngạo cũng không nịnh hót mà hành lễ, “Tại hạ đến từ Chiêu Dương tông, Tạ Trì Phong"
Tang Nhị cũng học theo hắn, báo tên họ ra.
Nam tử trung niên vừa nghe được địa vị của họ, thần sắc lập tức nghiêm nghị lại, cũng đáp lễ nói, "Thì ra là hai vị tiên sư của Chiêu Dương tông.
Tại hạ là nhân sĩ Chi Châu, Trương Tam, hôm nay đến là để đón nghĩa huynh kết bái của ta, Lý Tứ, về nhà”
Tang Nhị, “?”
Hai cái họ tên quỷ quái gì đây? Mùi vị qua loa có lệ càng ngày càng rõ nét nha!
Đặt tên cũng lười biếng như vậy, tác giả mau ra đây ăn đánh nào!
Quả nhiên, sau khi nói hai ba câu, không cần người khác thúc giục, Trương Tam thở dài một tiếng, tự động đi vào cốt truyện, thực hiện chức trách của một NPC chuyên cung cấp manh mối, “Nửa tháng trước, nghĩa huynh Lý Tứ của ta mang theo hai gã tùy tùng, từ Chi Châu đến Giang Lăng bàn chuyện làm ăn, nhưng khi đi qua núi Đại Vũ lại mất tích.
Bọn ta dọc theo lộ trình của huynh ấy, tìm kiếm xung quanh lại chẳng thu hoạch được gì.
Hôm trước, nghe nói núi Đại Vũ xuất hiện rất nhiều thi cốt vô danh, bọn ta mới tìm đến nhận thi thể, không ngờ bên trong thật sự có huynh ấy.
Ta nhanh chóng nhờ người chế tạo một cỗ quan tài, để nghĩa huynh ta có thể có chút mặt mũi về nhà, còn mua một ít giấy tiền vàng mã thiêu cho huynh ấy”
Tang Nhị bắt được từ ngữ mấu chốt hỏi, “Nói cách khác, hai hình nhân thế mạng bị vẽ thêm mắt kia cũng là các người chuẩn bị?”
“Đúng vậy, nhưng tiểu nhị ở tiệm bán vàng mã không hề vẽ mắt cho chúng nó.
Ai biết được chỉ đặt ở đây một đêm, chúng nó liền có hai mắt”, nhắc đến chuyện này, Trương Tam hiển nhiên cũng có chút sợ hãi, đè thấp giọng nói, “Ngay cả những giấy tiền đã chuẩn bị sẵn đặt bên trong cũng bị làm hỏng, nhất định tối qua đã có thứ không sạch sẽ nào đó tiến vào quấy phá.
Thật sự quá tà môn!”
Đúng lúc này, có người bên trong gọi Trương Tam một tiếng.
Trương Tam đành phải lau nước mắt, dừng than thở, xoay người đi vào.
Tang Nhị nhìn theo bóng gã, nhẹ giọng hỏi thiếu niên bên cạnh, “Trì Phong, đệ thấy sao?”
“Hình nhân sẽ không tự mọc ra hai mắt”, ánh mắt Tạ Trì Phong lạnh lẽo, đi thẳng vào vấn đề, “Là có người đang giả thần giả quỷ”
“Ta cũng cho rằng có người giả thần giả quỷ, trộm vẽ thêm mắt cho hình nhân”, Tang Nhị khoanh tay nói, “Hơn nữa, kẻ đó có lẽ sợ mực bình thường không đủ hiệu quả nên mới cố ý dùng máu vẽ mắt.
Nói kẻ đó không có ý tốt là còn nhẹ, đây quả thực là ngập tràn ác ý.
Cũng không biết kẻ đó có mục đích gì nữa”
Nói rồi, hai người bước vào phòng đặt quan tài.
Không biết có phải nàng bị ảo giác không, nhưng không khí ở đây so với bên ngoài mát mẻ hơn rất nhiều, như thể tiến vào một động băng.
Nhìn sơ một vòng, nơi này ước chừng đặt hai mươi cỗ quan tài vừa cũ vừa nát.
Lần này những thi cốt được vớt lên, số lượng cuối cùng có thể khâu lại thành người chỉ có hai mươi người, đại bộ phận đã hóa thành xương trắng, căn bản không biết bộ dáng, tuổi tác, lai lịch.
Chỉ có vài người còn nhận diện được khuôn mặt mới có thể quay về cố hương.
Nhưng nếu cứ để như vậy mãi cũng không phải biện pháp hay.
Hai ngày sau, những thi cốt không có ai đến nhận đại khái sẽ phải an táng xuống những phần mộ vô danh trong núi.
Trước đó, nhóm người Trương Tam đã đem xác Lý Tứ đặt vào cỗ quan tài gỗ nam viền vàng, sau đó cùng hợp lực đậy nắp quan tài nặng trĩu lên.
Tang Nhị sao có thể để bọn họ đóng lại, nàng vội tiến lên nói, “Chậm đã, Trương tiên sinh, xin hỏi có thể để bọn ta nhìn một chút tình trạng của người chết không?”
“Nếu việc này có thể giúp ích cho việc bắt yêu của hai vị tiên sư, đương nhiên có thể”, Trương Tam cực kì hào phóng đồng ý, vội bảo gia phó tránh sang một bên.
Tạ Trì Phong đặt tay lên nắp quan tài.
Ban nãy mọi người phải hợp lực mới có thể nhúc nhích được nắp quan tài, hắn thế nhưng chỉ dùng một tay đã có thể nhẹ nhàng đẩy ra.
Tuy chỉ mới hở ra một khe nhỏ nhưng một mùi hôi thối cực nồng đã lan toả khắp không khí.
Tang Nhị bóp mũi, trốn sau người Tạ Trì Phong và nhìn vào trong quan tài.
Lúc còn sống, chuyên ngành của Tang Nhị là hội hoạ.
Sau khi tốt nghiệp, nàng tự mở phòng làm việc, chuyên thiết kế poster, background, nhân vật...!cho các loại web drama, điện ảnh hoặc trò chơi kinh dị.
Bởi vì công việc yêu cầu, nàng phải thường xuyên tiếp xúc với các tác phẩm có đề tài kinh dị, thriller, hơn nữa hiện tại là ban ngày, bên cạnh còn có nhiều người như vậy, cho nên nàng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có cảm giác như đang chơi một game RPG giải đố vậy.
Theo nắp quan tài dần mở rộng, một khối thi thể hoàn toàn biến dạng, hư thối sưng phù hiện ra trước mắt nàng.
Lý Tứ nằm trong quan tài, người mặc áo liệm, mặt được che lại bởi một tấm sa mỏng.
Gió khẽ thổi qua khiến một góc sa mỏng phất lên, thấp thoáng có thể nhìn thấy đôi môi bên dưới đang có giòi bọ đang ngo nghoe chuyển động.
Người hầu xung quanh bị mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, không khỏi lui về sau một bước.
Những người có tâm lý yếu càng thê thảm hơn, mặt xanh môi trắng, dạ dày nhộn nhạo, như thể sắp nôn.
Dù không muốn nôn nhưng ngửi lâu rồi cũng muốn nôn.
Tang Nhị vội vàng bảo bọn họ tránh đi trong chốc lát.
Trương Tam cũng không đành lòng nhìn tiếp, nghe nàng nói vậy liền cầu mà không được, vội vã mang theo người ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, không nói thêm nhiều lời vô nghĩa, Tạ Trì Phong lấy một lá bùa ra, thả xuống giữa mày người chết.
Vừa dính lên trán người chết, phù chú đột