Một tiếng "Anh hai" này của Triều Viễn được hét lên với sự chân thành trước nay chưa từng có.
Quan hệ của cậu ta cùng với Triều Thu thật ra cũng không tốt đẹp lắm, nếu không thì cậu ta cũng không phải sợ hãi rụt rè như vậy sau khi phát hiện Triều Thu là đại lão thần bí.
Nói thật, bọn họ ở chung nhà mười mấy năm, hai người còn chưa chào hỏi nhau được mấy lần, gặp mặt cũng đều làm bộ như không quen biết.
Tình cảm gia đình lạnh nhạt đến như vậy rồi, còn muốn chơi cái trò tình thân một khóc hai nháo ba thắt cổ ấy...! nghĩ thôi cũng khiến Triều tam thiếu thấy khó khăn.
Dù sao, cậu ta vẫn thấy nhục nhã.
Nhưng tư tưởng của Triều Viễn ngày hôm nay lại hoàn toàn thay đổi.
Mắt thấy cậu ta đang rơi vào trong hoàn cảnh khó khăn, anh hai cậu ta lại không thèm so đo tiến lên giúp đỡ, điều này khiến cho Triều tam thiếu hiếm khi cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Đây là tình cảm gì chứ?
—— Đây là quan hệ huyết thống đầy thân thiết đó!
Một chút mặt mũi của cậu ta giờ này không còn quan trọng nữa!!
Triều tam thiếu rốt cuộc cũng khóc thành tiếng, ôm chặt lấy đùi anh hai của mình.
Cầu xin anh đó, cưu mang đứa nhỏ đáng thương này, cho em một chân canh cổng nhà anh đi!
Không có người bảo vệ, đứa nhóc này đã bị lừa gạt đến thảm hại rồi đó!
Triều Thu: "....."
Đàn em: "....."
Đàn em ngơ ngác.
"Lão đại," gã chần chờ nói, "Đây là em trai cậu?"
Không thể —— nhìn cũng đâu có giống lắm.
Gia đình này sinh con kiểu gì vậy, sinh kiểu gì mà lại có thể đem hết sạch trí tuệ và nhãn lực của thằng em truyền hết sang cho thằng anh? Nếu không thì cũng không có cách nào giải thích rằng anh trai là đại lão oai phong một cõi, mà đứa em lại là ngốc bạch ngọt trăm phần trăm.
Trong lòng Triều đại lão cũng thấy hơi nghi ngờ, "Phải không?"
"Phải mà!" Triều tam thiếu kích động nói, còn ngỡ rằng lúc này y sẽ không chịu thừa nhận rồi tận lực duy trì khoảng cách với mình, "Anh hai, anh nhìn em đi, anh không thấy quen mắt sao?"
Triều Thu lại nhìn kỹ thêm, vẫn không thấy quen mắt chút nào.
Triều Viễn sốt ruột.
Thoạt nhìn có vẻ anh hai không muốn thừa nhận quan hệ với cậu ta, chuyện này không hề ổn chút nào?
Nếu đối phương không chịu thừa nhận, mối quan hệ cá nhân này của cậu ta chắc chắn không qua được...
"Anh, anh quên mất rồi, trên tay em có một vết bớt nhỏ."
Triều Thu mờ mịt không hiểu.
"Hồi nhỏ chúng ta cũng từng đánh nhau."
Chủ yếu là có mỗi anh bị đánh thôi.
Triều Thu tiếp tục thấy mờ tịt.
Triều Viễn cắn răng, giậm chân một cái: "Trên mông của em có một nốt ruồi!"
Hức, quá nhục nhã khi phải nói ra những lời này....
"A!" Triều nhị thiếu thực sự nhớ ra, "Là cậu à! Hạt thanh long?!"
Triều Viễn: "....."
Anh hai cậu ta nhất định cố ý.
Đàn em tò mò: "Hạt thanh long cái gì cơ?"
Triều tam thiếu nghẹn khuất cắn chặt răng, ấp úng nói: "Không, không có gì!"
Ngược lại Triều đại lão lại đưa mắt nhìn cậu ta vài cái.
Mấy chữ hạt thanh long này, thật ra là một nỗi xấu hổ thời bé của Triều tam thiếu.
Khi đó cậu vẫn còn nhỏ nên chưa bao giờ biết phía sau người mình còn có một nốt ruồi nhỏ.
Mãi cho đến một ngày, Triều tam thiếu vừa mới gặm xong một quả thanh long thì ngoài ý muốn phát hiện ra nốt ruồi trong lúc đang tắm.
Có một điều kiện tiên quyết lúc này, khi đó Triều tam thiếu vô cùng ngây thơ, hồn nhiên, chưa trải sự đời.
Vì thế sau khi cậu nhìn thấy nốt ruồi ở phía sau, cậu đã lầm tưởng rằng đây chính là hạt giống của quả thanh long, cũng lầm tưởng rằng nó muốn mọc rễ nảy mầm ở trên người mình....
Sau đó cậu đã đào một hố đất rồi ngồi trong đó mấy ngày liền, mặc cho ai đến cũng không lôi ra được, cũng không thèm nói rõ nguyên nhân là gì, còn tự chuẩn bị cho bản thân một cái bình nhỏ để tưới nước, cố gắng tưới cho ra được một mầm cây nhỏ, lớn thêm chút là có quả....
Kết quả đương nhiên thảm bại nặng nề, không chỉ không ra được quả mà còn bị nổi mẩn do thời tiết nóng bức.
Ký ức này rõ ràng đến mức khiến cho Triều Thu vừa nghe thấy (I) thì lập tức liên tưởng ngay trong đầu, đột nhiên nhớ ra dáng vẻ đần độn của đối phương khi tự cố gắng chôn mình vào trong đống đất....
Ừm, có vẻ như cũng chẳng khác hiện tại được bao nhiêu.
Em trai ngốc còn đang bày tỏ lòng trung thành trong lo sợ.
"Anh hai, em biết em không có sở trường đặc biệt nào cả, nhưng từ nhỏ em đã có ước mơ muốn được gia nhập một tổ chức.
Em hy vọng, anh có thể nể tình anh em chúng ta, cho phép em có cơ hội thực hiện ước mơ...."
Cậu đã thực sự hiểu sai mất rồi.
Triều thái tử là người lãnh khốc vô tình, huống chi đây chỉ là anh em giả không có chút quan hệ huyết thống nào, y nghe xong lời này nhưng nội tâm vẫn bình tĩnh, căn bản không hề gợn lên chút sóng gió nào cả.
Ngại quá, y nhất định phải dập tắt ước mơ của người này rồi.
Triều đại lão chuẩn bị từ chối.
Ngay sau đó, Triều tam thiếu nói ra câu tiếp theo: "Cái gì em cũng không có, chỉ có tiền ——"
Triều Thu: "?"
Triều Thu ngẩng đầu lên, hiếm khi để lộ ra biểu hiện hứng thú.
Mọi người đều biết rằng Nanh Sói làm giàu rất khó khăn, tiền vốn lúc mới bắt đầu cũng chỉ có 32 đồng tiền ít ỏi.
Mà 32 đồng này cuối cùng vẫn bị Triều thái tử thương hương tiếc ngọc đưa hết sạch cho bạn trai cũ.
Sau này tuy rằng đã có nhiều thành viên hơn, ít nhiều cũng kiếm được thêm tí tiền lời, nhưng so với đội ngũ đang không ngừng mở rộng quy mô này thì cũng chỉ như muối bỏ biển.
Càng đừng nói đến việc y còn muốn mời chào nhân tài, còn phải đồng ý cho khoáng sản, hoang tinh các kiểu nữa.
Ừm, thực ra thì Triều đại lão cũng hơi nghèo túng.
Y quả thật rất sợ cái nghèo đeo bám, thế cho nên khi vừa nghe thấy đối phương bảo có tiền cái là trong lòng nhảy dựng lên.
"Cậu có bao nhiêu?"
Triều tam thiếu: "Ầy, cũng không nhiều lắm, lúc này cũng chỉ có thể lấy ra được một hai ngàn vạn mà thôi ——"
Một hai ngàn vạn á!
Ánh mắt đàn em phát sáng, vội vàng nhìn ngó lão đại.
Đây là miếng bánh nhân phô mai rớt thẳng từ trên trời xuống đó!
Nguồn tài chính dồi dào như vậy, còn do dự cái gì nữa chứ?!
Còn không nhanh chóng lao lên cắn một phát luôn!
Dưới sức hấp dẫn của tiền tài, đàn em đã quyết đoán thay lòng đổi dạ.
Gã nhìn về phái lão đại nhà mình, thành khẩn nói: "Nhìn kỹ thì thấy cậu ta cũng rất thông minh đấy."
Triều Thu: "....."
Y nhìn về phía Triều Viễn vẫn còn đang rơi nước mắt tí tách, trong lòng nói: Rốt cuộc là thằng nhóc này vừa mới cái lời ngu ngốc gì vậy.
Bây giờ định chuẩn bị dựa vào việc thổi rắm cầu vồng cho người khác để kiếm tiền à? Cái này chắc chắn không phải ý nghĩ kiếm tiền ban đầu mà Triều đại lão mong muốn.
Nhưng mà tiền tự dâng lên đến cửa thì không có lý do gì để từ chối cả.
Huống hồ Triều Viễn cứ dùng ánh mắt tha thiết mong chờ để nhìn, nhìn vẻ mặt cũng rất giống con chó con bị chủ nhân vứt bỏ ấy nhỉ.
Tốt xấu gì cũng vẫn là em trai trên danh nghĩa của mình.
Đôi mắt chó u uất trên gương mặt cậu ta lúc này trông chả khác