Triều đại lão không quá mức để tâm đến vấn đề bữa tiệc này cho lắm, việc khiến y cảm thấy lo lắng hơn cả chính là kỳ dịch cảm của mình.
Chỉ là vấn đề này cũng không dễ mở miệng nói với đàn em dưới tay.
Đám người Vương Đại Vi luôn lanh lợi một cách khó hiểu, có thể lý giải lời y nói sang một hướng không hiểu kiểu gì luôn, trong thời điểm như thế này, Triều Thu cũng chẳng muốn tự rước việc vào người.
Nhưng Triều Viễn thì lại không như thế.
Mọi người đều biết rõ rằng não bộ của Triều tam thiếu được bảo tồn tương đối tốt, nên vẫn chưa được khai phá chút nào cả.
So với mấy đứa đàn em, hiển nhiên Triều Thu càng thấy yên tâm hơn khi hỏi cậu ta: "Cậu đã trải qua kỳ dịch cảm như thế nào?"
Triều tam thiếu còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ của việc anh hai thế mà muốn đến bữa tiệc gây rối, nghe vậy liền há hốc mồm: "Hả?"
"Hả cái gì," Triều đại lão nhíu mày, "Cậu đã trải qua chưa?"
Lúc này Triều Viễn mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói: "Đã trải qua rồi, đương nhiên đã trải qua."
Cậu ta nhìn Triều Thu, lại có chút chẳng hiểu gì, "Anh hai, anh hỏi cái này làm chi á?"
Triều Thu thuận miệng lừa gạt thằng nhóc ngốc này: "Hiểu biết thêm."
Triều Viễn quả nhiên đã tin không chút nghi ngờ, thành thật trả lời: "Em không có hứng thú với Omega, chủ yếu là uống thuốc ức chế thôi."
Thuốc ức chế ư...!Triều đại lão thấy hơi nhức đầu.
"Nếu thuốc ức chế không có tác dụng thì sao?"
"Thuốc ức chế mà không có tác dụng á?" Triều tam thiếu ngốc bạch ngọt sững sờ nói, "Liệu có phải bị dị ứng không?"
".......!Dị ứng?"
"Đúng thế," Triều Viễn hoàn toàn dựa vào phỏng đoán của mình để suy đoán, "Có khi trong thuốc có thành phần nào đó gây dị ứng với người dùng, sau khi uống xong không những không có tác dụng, thậm chí kỳ kịch cảm đến càng mãnh liệt hơn...."
Cái này quả thực hoàn toàn ăn khớp với tình trạng của Triều Thu, Triều đại lão không thể không nghe kỹ.
"Đương nhiên," Triều tam thiếu nói, "Tốt hơn hết là vẫn nên đi bệnh viện để khám thử xem."
Ừm, cậu là người kiên định với khoa học chủ nghĩa.
Triều Thu cũng muốn đi bệnh viện khám, nhưng điều này rõ ràng là không thực tế, "Ngoài ra còn có biện pháp khác không?"
"Khác á?" Triều Viễn vắt óc suy nghĩ, nửa ngày sau mới chậm rãi nói, "Thật ra thì cũng không phải không có...."
Cậu nhìn vào mắt anh hai nhà mình.
"Chẳng hạn như đánh dấu Omega, đánh dấu một lần và mãi mãi ấy."
"Hoặc không thì có thể lấy một số đồ vật nhỏ lẻ mà Omega đó hay dùng, ví dụ như quần áo, cái gì đó đã dùng rồi ấy...!Chỉ cần trên đó có dính tin tức tố là tốt nhất, như vậy có thể xoa dịu đôi chút."
Cậu ta nhìn bộ dáng có hơi đăm chiêu của anh hai nhà mình, vội vàng bổ sung: "Nhưng giờ không có mấy Alpha tốt lành, anh hai, anh biết rõ đúng không? Nếu có người nào dám hỏi xin anh về quần áo các loại, anh tuyệt đối không được cho!"
Triều Viễn thấy đau lòng cho đại lão, chỉ sợ y nghĩ không thông mà tự bán bản thân đi.
Triều Thu sờ cằm, thuận miệng lừa cậu ta: "Yên tâm, không cho."
—— Hừm, câu này thực ra cũng không thể tính là lừa được.
Y cũng không tính cho ai cả.
Nhưng y thì lại muốn.
Triều đại lão nhìn ảnh chiếu của mình trên kính, rơi vào trầm tư.
Quần áo bên người à....
*
Một nơi khác, đấu trường thi đấu ngầm cũng đang nghênh đón một vị khách không mời mà tới.
Một chiếc xe sang trọng phách lối chạy đến, cửa kính xe hạ xuống, Alpha ngồi ở bên trong chậm rãi bước xuống khỏi xe sau khi tài xế chạy qua mở cửa.
Hắn đưa mắt nhìn trái nhìn phải, chợt lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Là chỗ này?"
Trợ lý đi cùng trả lời: "Đúng, Lục tổng, người mà ngài muốn tìm đang ở chỗ này."
Lục Cảnh Nam nhìn bốn phía, không nhịn được mà nhướng mày.
Cái chỗ như thế này, hoang vắng đến cùng cực, lộ ra dáng vẻ của một nơi chim không thèm ị —— cái chỗ quái quỷ này, rốt cuộc là có thể có Alpha nổi tiếng như thế nào?
Chỉ có cái người kiến thức hạn hẹp, lại còn chưa chưa từng chứng kiến các mặt của xã hội như Triều Thu mới có thể coi một người như thế là bảo bối.
Đúng vậy.
Lục Cảnh Nam đến đây chủ yếu là muốn thử nhìn xem, rốt cuộc là dạng tiểu bạch kiểm như thế nào mà có thể khiến Triều Thu hào phóng vung ngàn vàng ra, mắt cũng không chớp đã đồng ý tặng hoang tinh khoáng sản.
Bao dưỡng cũng đâu thể bao như vậy, đề cao tiêu chuẩn như thế không phải là phá hư thị trường thì là cái gì nữa?
Sớm muộn gì cũng dẫn đến khủng hoảng tài chính!
Hắn chua chát nghĩ.
"Tìm kiếm thông tin trên mạng như thế nào?"
Joy thấp giọng nói: "Lục tổng, không tra được cái gì trên mạng.
Tin tức liên quan đến người này rất ít, tin tức được công bố ra hiện nay cũng chỉ có bản ghi chép về việc thách đấu của hắn trên đấu trường thi đấu...."
Lục Cảnh Nam không khỏi phát ra một tiếng cười lạnh.
"Một cái đấu trường thi đấu nhỏ bé vô danh," hắn nói, "Thế mà cũng dám tự đề cao bản thân đến như vậy?"
".........."
Không hiểu sao Joy lại nghe ra được mùi vị của sự ghen ăn tức ở trong đó, anh khôn ngoan không hé lời một câu nào.
Lục Cảnh Nam trừng mắt nhìn cửa lớn của đấu trường thi đấu nửa ngày trời, mới quay đầu hỏi anh: "Tôi trông như nào?"
Joy nhìn hắn một cách kỹ lưỡng.
Hôm nay trước khi ra khỏi cửa, hiển nhiên là ông chủ đã chải chuốt bản thân kỹ lưỡng một phen, cà vạt cùng khuy măng sét đều vô cùng tương xứng với nhan sắc của hắn, càng làm tôn lên đôi đồng tử như sương mù biển khơi cùng với ngũ quan thâm thúy của hắn, kết hợp với tin tức tố vị muối biển, khiến cho ai nhìn vào cũng phải thốt ra một câu xuất sắc.
—— Đương nhiên là nếu không nhìn vào đầu óc thì càng xuất sắc hơn.
Joy thật lòng khen: "Vô cùng hoàn mỹ."
Lục Cảnh Nam cảnh giác liếc mắt nhìn anh một cái, trong ánh mắt còn có vẻ không tin tưởng.
"Lấy gương ra đây."
Joy: "......."
Anh nhận lệnh cầm gương đến.
Lục Cảnh Nam cầm gương soi rồi sửa sang lại dáng vẻ của chính mình, mỗi một cọng tóc cũng phải chỉnh sửa đến mức ngay ngắn thì mới hài lòng, vuốt cằm đầy vẻ hài lòng với bản thân ở trong gương.
Một con người xuất sắc đến cỡ nào cơ chứ.
Đáng tiếc, một người như thế này mà gần đây lại gặp phải cái đám dư luận như thế....
32 vừa nhớ đến đống bình luận của cư dân mạng lại thấy tức hết cả người, phải hít thở sâu mấy lần mới kìm nén xuống được.
Từ cái ngày mà tin tức đó bị đưa ra, sự yêu mến và tình cảm mà Lục Cảnh Nam nhận được từ cư dân mạng lại tăng gấp ba lần so với trước đó, lúc trước cư dân mạng cùng lắm chỉ cười nhạo việc hắn chỉ trị giá 32, tiện thể nghi ngờ không biết biểu tượng đầy nam tính của hắn có còn hay không mà thôi.
Cơ mà khi đó vẫn còn một bộ phận fan Omega xung phong đứng lên vì hắn, kiên trì cho rằng tất cả mọi thứ đều do Triều Thu vì yêu sinh hận.
"Có khi là do Triều Thu tự bịa đặt ra hết! Chẳng có một chút liên quan nào đến anh của tụi tui cả!"
Kiểu ngôn luận như này cũng không ít, nhất là sau khi Triều Thu chụp quảng cáo xong, càng có nhiều người nghi ngờ y cố tình lấy Lục Cảnh Nam ra để làm tấm chiếu mở đường cho bản thân tiến vào giới giải trí, mắt cũng có thể thấy dư luận đang dần quay đầu.
Cố tình ngay sau đó, tin tức Triều Thu bao dưỡng tiểu bạch kiểm giáng xuống từ trên trời, ầm một tiếng, đập cho những người đang ăn dưa hóng hớt cũng phải sững sờ.
Nghển cố ngoái mặt nhìn nhau, đều cảm nhận được sự thanh đạm của dưa này.
Vừa hiểu rõ, những cú vả mặt liên tiếp xuất hiện.
Ngay sau đó, sẽ không còn người nào nói Triều Thu làm đủ việc như kia là để thu hút sự chú ý của Lục Cảnh Nam nữa.
Dù sao thì người ta cũng là một đại lão sở hữu cả một tinh cầu, thật sự thì chẳng cần vì việc chia tay mà tính toán đến mức như vậy, nhìn thế trận của tiểu bạch kiểm này có bao lớn, vừa vung tay đã tặng Hoang tinh rồi! Phong cách xa hoa như này có mấy ai có thể làm được!
Rồi nhìn lại phí chia tay ít ỏi mà y đưa cho Lục Cảnh Nam, mọi người: "..........."
Vâng, rất vi diệu đó.
Bởi vì sự chênh lệch quá mức rõ ràng, ngay trong đêm hôm đó, diễn đàn đã xuất hiện một đống bài viết liên quan.
《Bão lớn, liệu có phải Lục Cảnh Nam thật sự không được? 》
—— Cái này vẫn còn có lương tâm nè, còn biết phải phân tích đôi chút.
《 Alpha "Son môi" cũng phải tự mình biết mình 》
—— Đây là muốn phán định hắn là "nấm kim châm".
《Bàn luận về những Alpha không quá OK mà tui đã từng ngủ ngày trước 》
—— Đây là đang phát huy xuất sắc tinh thần vĩ đại vì mình độ người.
《Kinh hãi! Y vì hắn mà hào phóng vung ngàn vàng, thế mà tôi chỉ trị giá 32? Lý do đằng sau là! 》
—— Đây là nhân tiện quảng cáo dầu thần luôn.
Đủ loại suy đoán lung tung lộn xộn ngày càng xuất hiện thêm, Lục Cảnh Nam ngẫu nhiên lướt diễn đàn thì nhìn thấy, chỉ thiếu chút nữa đã khiến hắn tức chết ngất.
Alpha đáng thương trông thấy tình cảnh này, chỉ cảm thấy dường như cả thế giới đều đang quay lưng lại với mình.
Thậm chí cả phú nhị đại mà hắn gặp được trong buổi tụ hội cũng uyển chuyển khuyên nhủ hắn nhuộm tóc sang màu xanh lá cây.
Bởi vì xứng lắm.
32: ".........."
Xứng xứng xứng! Xứng cái cục cứt!
Có đầu mày mới có ngựa chạy đấy!!!
Lục Cảnh Nam thề chính mình nhất định sẽ tìm ra được đầu sỏ đã gây nên cuộc tranh luận này, để có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cho nên sáng sớm nay hắn đã kêu lái xe, võ trang đầy đủ rồi mới bắt đầu thản nhiên ra cửa, chỉ vì muốn thể hiện sự mạnh mẽ của bản thân ở đấu trường thi đấu này, để khiến cho cái tên tiểu bạch kiểm kia cảm thấy nhục nhã đến mức không biết đặt chân vào đâu.
Trợ lý lý trí nói: "Ông chủ, nếu ngài thật sự muốn tìm đầu sỏ gây chuyện thì hẳn là nên đi tìm Triều thiếu gia."
Dù sao thì bao dưỡng không thành công, dẫn đầu chiều hướng dư luận chính là Triều Thu.
Lục Cảnh Nam làm bộ không nghe thấy, làm bộ như đột nhiên có vấn đề, nhìn trái phải xung quanh.
Hu hu hu, không phải là hắn không nghĩ đến việc tìm Triều Thu, nhưng mà cái người này thật sự có hơi tà môn quá mức ấy.
Chỉ cần gặp gỡ cậu ta, chính mình chưa bao giờ có kết quả tốt đẹp...!Thật sự kỳ lạ.
32 suy tư một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn bắt nạt kẻ yếu, ra tay từ chỗ tiểu bạch kiểm này.
Triều Thu có thể mê hoặc lòng người, hắn đấu không lại được.
Nhưng tiểu bạch kiểm thì chỉ là một Alpha nhỏ bé đi ra từ một đấu trường thi đấu ngầm, không biết cái dạng tư chất tầm thường gì mà lại được thổi phồng thành thần, hắn chính là thiên tài khó gặp như vậy rồi, chẳng lẽ lại còn không đấu nổi sao!
Lục Cảnh Nam rất có lòng tin.
Hắn phân phó thuộc hạ: "Mở đường."
Vài người chậm rãi đi phía trước hắn, đẩy cánh cửa đấu trường thi đấu ra cho hắn.
Phút chốc khi vừa bước vào, nhiệt huyết trong đấu trường đã xông thẳng vào mặt, đám người trong đó hưng phấn rít gào, khí thế vừa vặn, đổ một giọt nước vào đây gần như cũng bị thiêu đốt: "Hãy để chúng ta chúc mừng cho người chiến thắng ngày hôm nay! Hãy vỗ tay chúc mừng cho mặt nạ đen của chúng ta!"
"Mặt nạ đen!"
"Mặt nạ đen!!"
Nhóm Alpha gào thét rồi ném thẳng áo của mình lên không trung, đồng thời hét tên mặt nạ đen theo nhịp trống.
Khung cảnh như này khiến cho một người chưa từng đến đây bao giờ như Lục Cảnh Nam bị dọa sợ, tưởng chừng như đi nhầm vào hội trường gặp gỡ fan hâm mộ, người không biết còn cho rằng Hoa Quả sơn muốn đoàn viên đến nơi mất thôi.
Hắn híp mắt nhìn xuống dưới với ý đồ muốn nhìn xem mặt nạ đen kia là ai.
Nhưng giữa đám đông nhốn nháo này, hắn cũng chỉ kịp nhìn thấy được thân hình của người kia.
Vừa nhìn thấy hình dáng, Lục Cảnh Nam liền bĩu môi.
Hắn quay sang nói với trợ lý bên cạnh: "Cũng chẳng có gì hơn."
Trông cũng không to lớn đến mức nào cả, cơ thể kia cũng chẳng kém hắn là bao, đều là kiểu người cao gầy.
Quả nhiên là do đám người trên mạng thổi phồng quá mức.
Lục Cảnh Nam khinh miệt nói: "Tố chất cơ thể như vậy mà đứng trước mặt tôi thì cũng không kéo dài quá 10 hiệp."
Lời này vừa mới nói ra, bên cạnh đã có người nghe thấy rồi quay đầu qua, trợn mắt nhìn hắn.
"Nhìn cái gì?" 32 không chút hoảng hốt, ánh mắt nghiêm túc, lãnh khốc trừng lại, "Có cái gì đẹp mà nhìn?"
Người xem ở đây đa phần đều là fan cuồng của mặt nạ đen, lập tức xoay người lại: "Mày thấy có chỗ nào không hơn mày?"
"Sao tao lại không hơn?"
32 cười khẽ, thong thả cởi tháo cúc áo vest ra rồi ném áo cho trợ lý cầm.
"Hôm nay tao đến đây chính là để đập biển hiệu."
Hắn đưa mắt nhìn những người ngồi đầy tại đây, càng thêm hào hùng nói.
"Tao muốn cho bọn mày biết, cái gì —— mới là Alpha chân chính!"
Trợ lý luống cuống tay chân đỡ được chiếc áo: ".......???"
Quần chúng vây xem bên dưới: ".........???"
Trong nháy mắt,