"Giang Bất Du, Giang Bất Du có đây không?" Nhân viên công tác giơ danh sách tiết mục lên hướng vào trong hậu đài gọi.
"Tôi đây.
" Giang Bất Du hoàn hồn, bước đến trước mặt người kia.
Nhân viên công tác có chút ngây người nhìn Giang Bất Du, thầm nghĩ, không hổ danh là sinh viên khoa nghệ thuật, sau đó nói, "Lên sân khấu chạy chương trình chút đi, đến lượt cậu rồi.
"
"Vâng.
"
Cậu chậm rãi bước lên sân khấu, Lục Xuyên đang đối chiếu lại các tiết mục vừa nãy với giáo viên, nhìn thấy Giang Bất Du đi tới, Lục Xuyên nói với giáo viên, "Đây là nam sinh đại diện cho toàn thể sinh viên năm nhất khoa nghệ thuật biểu diễn, Giang Bất Du.
"
Giáo viên phụ trách buổi lễ chào tân sinh nghe vậy thì nhìn qua, sau đó hài lòng gật gật đầu, "Hậu sinh khả úy.
"
"Em chào cô.
" Giang Bất Du lễ phép chào.
"Em cần dây cáp đúng không?" Cô giáo hỏi.
"Đúng ạ.
" Giang Bất Du gật gật đầu.
Vũ đạo của cậu có một đoạn cần phải hoàn thành trên không trung, vì vậy cần mượn dây cáp hỗ trợ.
Lục Xuyên nhận lấy dây cáp trong tay nhân viên công tác, "Bất Du, cậu đến thử xem.
"
Giang Bất Du do dự một lúc, cuối cùng vẫn là đi đến trước mặt Lục Xuyên.
"Nào, giơ tay lên, mặc cái này vào, sau đó tôi sẽ thắt dây vào cho cậu.
" Lục Xuyên giơ cái đai lưng màu đen nói với Giang Bất Du.
"Tôi tự mình làm.
" Cậu đã mặc đai treo xà kiểu này rất nhiều lần rồi, kiếp trước lúc biểu diễn trong đoàn múa thường xuyên cần dùng tới.
"Nghe lời, sau khi mặc xong tôi cần phải kiểm tra độ chắc chắn của nút cài và các khớp nối, cậu không tự làm được.
" Lục Xuyên ngữ khí ôn hòa, nhưng mà lời nói ra lại không cho người khác đường lui.
Giang Bất Du yên lặng giơ cánh tay lên, cậu biết rõ tính Lục Xuyên, đành phải thuận theo.
Lục Xuyên thấy cậu ngoan ngoãn giơ tay, khóe miệng lộ ra một nụ cười không rõ, anh vòng tay ôm quanh Giang Bất Du, đầu tiên buộc chặt phần eo, sau đó đến đùi.
Cái này tuyệt đối không thể để Lục Xuyên mặc được, Giang Bất Du bắt lấy cánh tay Lục Xuyên, "Còn lại tôi tự làm.
"
Đột nhiên tiếp xúc thân thể khiến cho Lục Xuyên ngừng lại động tác, anh ngẩng đầu, nhìn thấy hai gò má ửng hồng của Giang Bất Du, khóe miệng bất giác cong lên, Tiểu Ngư Nhi đang ngượng ngùng.
(*Du 渝 trong Giang Bất Du đồng âm với Ngư 鱼, cùng đọc là "yú")
"Được rồi, cậu làm đi.
" Lục Xuyên đứng thẳng người nói.
Giang Bất Du nhận lấy đai treo xà, nhìn nhìn Lục Xuyên, sau đó cam chịu cúi xuống.
Chỉ là quan hệ công việc ngắn ngủi mà thôi, sau buổi lễ chào tân sinh cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ nói câu nào với Lục Xuyên nữa, cậu tự nhủ.
Dưới cái nhìn chăm chú