Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Người Thành Tiên Ta Không Thay Ngươi Lưu Lại Nhân Gian (20)


trước sau

Chín ngày vất vả cuối cùng đã trôi qua.

Trước đó, cậu không thể chịu đựng được nữa mà chui vào trong lồng ngực của Cận Nghiêu, cậu đã mất hết đi lý trí, van xin sự trợ giúp hư vô, mờ mịt từ kẻ mà cậu ghét nhất.

Người đó chỉ ôm cậu vào và nhẹ nhàng v./uốt ve sau lưng, không hề giúp đỡ cậu gì cả.

Sau khi sự đau đớn đó dần biến mất, Triều Từ giãy giụa muốn đứng dậy thoát khỏi lồng ngực của Cận Nghiêu, nhưng cậu phát hiện ra tay chân của mình vô cùng yếu ớt, ngay cả đứng lên thôi cũng chao đảo như sắp ngã.

Ánh mắt của Cận Nghiêu tối lại, hắn ôm lấy cậu từ phía sau nói: "Vừa mới kết thúc cải tạo lại cơ thể thôi, cần phải qua thêm vài ngày để dần quen."

Nhưng đây chỉ là một lý do nhỏ.

Thực sự là do thể chất của thư long vốn như thế, bọn họ trái ngược hoàn toàn với hùng long có sức mạnh lớn nhất Lục giới, tuy thư long có dòng máu quý hiếm và tuổi thọ dài lâu nhưng lại vô cùng yếu ớt, thậm chí còn yếu hơn so với người phàm. Tay chân mảnh khảnh, yếu ớt đó khiến cho bọn họ không thể đứng lâu, chỉ có thể nằm trên giường để triền miên cùng hùng long.

Cận Nghiêu bế ngang cậu lên đi ra khỏi đại điện mà họ đã ở suốt chín ngày qua, mang Triều Từ vào tẩm cung của hắn.

Hắn ôm Triều Từ đi đến bên giường đặt cậu xuống vô cùng nhẹ nhàng.

Ý thức bây giờ của Triều Từ đã tỉnh táo không ít, cậu ngẩng đầu nhìn Cận Nghiêu, giọng nói lạnh như băng: "Rốt cuộc ngươi muốn sao?"

Cận Nghiêu bị cậu hỏi như vậy nhưng không hề tức giận, ánh mắt chỉ hơi lạnh đi mà nhìn cậu.

Đôi mắt của hắn ngoại trừ có móng mắt màu vàng ra thì không khác gì mắt của người phàm. Chỉ có khi vô cùng tức giận hoặc khi sắp hóa thành nguyên hình thì đồng tử của hắn mới dựng thẳng như loài thú.

Lúc này hắn đang chăm chú nhìn Triều Từ, màu vàng kim chói mắt đó vô cùng xinh đẹp, sâu thẳm giống như bị xoáy vào trong vòng luân hồi.

Triều Từ ngẩn người trong một chốc, ngay sau đó cậu nhận ra đối phương đang kề sát vào người mình, một tay thì ôm eo còn tay kia thì đang đỡ lấy gáy của cậu.

Hắn hôn vào môi của cậu—— cho đến khi Triều Từ cảm nhận được hơi lạnh truyền đến từ đôi môi đó, cậu mới từ từ ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi môi khẽ chạm vào nhau, người nọ bắt đầu cắn nhẹ hoặc mút lấy cánh môi của cậu, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, sau đó liền cạy môi của cậu ra, đưa lưỡi tiến vào bên trong mà tàn sát bừa bãi.

Ban đầu động tác của hắn không hề vội vàng, giống như kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn đang vờn lấy con mồi trong lòng bàn tay, chậm rãi thưởng thức nó, nhưng sau đó đôi mắt hắn híp lại, xé bỏ đi biểu hiện giả dối vô nghĩa này mà trở nên vô cùng hung ác.

Triều Từ chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình bị liế/m m/út đến tê dại, ngay cả tận sâu bên trong lưỡi cũng cảm thấy đau nhức, bên trong khoang miệng bị người xâm chiếm làm cậu không thể nào hít thở được, chỉ có thể cố gắng dùng sức lấy tay đẩy người đó ra.

Nhưng sức lực yếu ớt như thế này đối với Cận Nghiêu giống như không có, ngược lại eo của cậu càng bị nam nhân đó siết chặt hơn, cảm giác như có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào. Cậu chỉ đành rụt đầu về phía sau một chút để kết thúc nụ hôn dài đằng đẵng này, nhưng gáy của cậu đã bị bàn tay thon dài đó giữ chặt không còn chỗ nào để trốn.

【Khoan đã, anh trai ơi, không phải anh nói Cận Nghiêu độc thân từ trong bụng mẹ hay sao? 】Triều Từ đột nhiên thoát vai một chút.

【Đúng vậy, có vấn đề gì à? 】Hệ thống lập tức online.

【Độc thân mà sao hôn tốt dữ vậy?! 】

【Có thể là kỹ năng thiên phú của Long tộc. 】Hệ thống bình tĩnh phân tích.

【...Vậy hả. 】

Sau kia nhận được đáp án vô cùng khiên cưỡng này, Triều Từ chỉ đành cố gắng nhập vai lại lần nữa.

Bởi vì thiếu không khí, ý thức của Triều Từ dần trở nên mơ hồ, nhưng trong lúc mơ hồ cậu lại cảm nhận được có hơi thở từ trong miệng đối phương truyền vào trong miệng của mình, sau đó chui vào bên trong cơ thể cậu.

Trong lòng của cậu bỗng chốc dâng lên một dự cảm không tốt, cậu hơi mở trừng đôi mắt, cố gắng giãy giụa thêm lần nữa.

Dường như đã quá muộn rồi —— cho dù không muộn đi chăng nữa, một chút sức lực nhỏ bé này của cậu cũng không làm được gì đáng kể—— bên trong cơ thể của cậu đột nhiên dâng lên cơn hứng tình khó nhịn, ngay sau đó nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân.

Chỉ trong chốc lát ý thức của cậu đã bị thiêu rụi không còn sót chút gì, giờ phút này cậu chỉ cảm thấy toàn thân như có một ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt, duy chỉ có người trước mặt là vô cùng lạnh lẽo.

............

Triều Từ cũng không biết mình đã ngây ngốc bên trong tẩm cung này được bao lâu.

Thậm chí cậu còn cảm thấy mình có thể sẽ chết tại chỗ này.

Mỗi một giây trôi qua với cậu như là cực hạn, nhưng nam nhân đó không hề chút nào lưu tình, liên tục khiến cho cậu hiểu rằng nó vẫn chưa là cực hạn của cậu.

Những đau đớn cùng kho/ái cảm đó đều đã vượt qua phạm vi mà cậu có thể chịu đựng được, hôm nay khi cậu yên tĩnh tỉnh lại ở trên giường, trong nhất thời cậu không thể n/ào nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng loạn và sợ hãi.

Cậu cũng không hề muốn nhớ lại, chỉ muốn ngồi dậy thôi, nhưng ngay cả một ngón tay cũng không có một chút sức lực.

Bởi vì thể chất đặc thù của thư long, dù cho cậu có nghĩ rằng mình đã vượt qua sức chịu đựng đi chăng nữa, nhưng cơ thể lại không có một chút tổn thương nào, cậu chỉ cảm thấy mình bị hao mòn sức lực, còn cảm giác đau nhức sót lại là điều dĩ nhiên không thể tránh khỏi.

Đoạn ký ức cuối cùng mà Triều Từ nhớ rõ được là bên trong cung điện này không còn nơi nào là nguyên vẹn. Đệm chăn mà cậu đang nằm vô cùng thoải mái và mềm mại này có lẽ đã được người đàn ông đó thay lại rồi.

Trong lòng cậu đang nghĩ như thế thì thấy bên ngoài điện có một người mặc đồ trắng đang đi vào.

Hắn đi đến bên giường, động tác nhẹ nhàng đỡ Triều Từ dựa vào giường, rồi lại khẽ cắn vào cánh môi của cậu một cái.

"Nghỉ ngơi hai ngày này đi, hai ngày sau chúng ta sẽ đại hôn." Giọng nói của hắn lạnh lùng và bình tĩnh.

Triều Từ trừng to mắt.

"Không muốn?" Nam nhân thấp giọng hỏi, không nghe ra giận dữ trong đó.

Nhưng khi Triều Từ chạm vào mắt của hắn, đột nhiên cậu mất đi hết sức lực.

Muốn thì sao, không muốn thì sao, người đàn ông này vốn dĩ sẽ không quan tâm đến mong muốn của cậu,
chỉ là báo một tiếng cho cậu biết mà thôi.

Thấy Triều Từ không lên tiếng, nam nhân cười nhẹ, khẽ hôn lên khóe miệng của cậu: "Tiểu Từ thật ngoan."

Bên ngoài Triều Từ làm bộ dạng sống không còn gì để luyến tiếc, nhưng bên trong lại đang cùng hệ thống buôn chuyện.

【 Hắn chỉ dùng hai ngày để chuẩn bị đại hôn? Thần tiên đều tùy tiện như vậy sao? 】Triều Từ hỏi hệ thống.

【 Thật ra cũng không phải, trước khi hắn bắt cậu về đây thì đã sắp xếp xong rồi. 】Hệ thống nói.

【 ĐM, đỉnh dữ vậy sao! 】

Mẹ nó, làm mình liên tục nhiều ngày như vậy, thấy sắp hai ngày là tới đại hôn nên chừa lại cho mình hai ngày để nghỉ ngơi, đúng là hào phóng.

【 Tôi ở chỗ này bao lâu rồi vậy? 】

【 Trừ chín ngày lúc đầu ra thì cậu ở trong tẩm cung này hơn hai tháng rồi. 】Hệ thống nói.

【 Hơn hai tháng!! 】Triều Từ không thể tin được mà lặp lại lần nữa.

【 Thấy sao? Cảm giác vận động hơn hai tháng như thế nào? 】Hệ thống trêu chọc cậu.

【 Còn nói gì nữa, chỉ cần hai từ thôi, đỉnh vãi! Tôi cảm thấy có thể đi đăng ký kỷ lục Guinness thế giới rồi. 】Triều Từ cảm khái nói.

Mẹ nó vậy mà tới giờ mình vẫn còn sống, đúng là quá trâu bò.

............

Đám thần tiên bên ngoài đang gào khóc đòi ăn dưa, cuối cùng cũng đợi được đợt dưa đầu tiên đút cho mình—— Cận Nghiêu Tôn thượng tổ chức đại hôn!

Bọn họ biết sẽ có một đợt dưa lớn, nhưng không nghĩ tới ngắn ngủi như vậy đã bị một cú sốc lớn oanh tạc, loại thần như Cận Nghiêu Tôn thượng vậy mà sẽ tổ chức đại hôn?!

Ban đầu bọn họ còn không tin, nhưng khi cầm tấm thiệp mời trên tay thì không thể không tiếp nhận sự thật này.

Mà ở bên phía Diễn Thương, khi hắn nhận được thiệp mời cũng kinh ngạc không thôi, Diễn Thương hắn đây phong lưu mấy vạn năm rồi mà còn chưa yên ổn, không nghĩ tới một tên độc thân từ trong bụng mẹ như Cận Nghiêu lại vượt mặt trước!

Hắn còn tưởng rằng Cận Nghiêu sẽ độc thân cho đến khi Lục giới sụp đổ luôn đó.

Ngày đại hôn hôm đó, trừ bỏ một ít tiểu tiên ra thì gần như nửa Thần giới đều đến tham dự, núi Côn Luân đúng là rất rộng lớn dư sức tiếp đãi hết bọn họ.

Những thần tiên này đều đã sống ít nhất mấy vạn năm, nhưng rất ít vị thần trong số họ được may mắn đi vào điện Côn Luân. Lần này hiếm khi có được tư cách đến tham dự, hơn nữa núi Côn Luân còn cực kỳ hào phóng, đãi toàn thần quả, tiên tửu loại cực phẩm, mọi người vừa được ăn dưa, vừa được ăn chực miễn phí nên ai cũng vô cùng hòa thuận, vui vẻ.

Trong Thần giới không có một ai dám làm trưởng bối của Cận Nghiêu, chỉ có Diễn Thương là có tư cách —— ít nhất Cận Nghiêu cũng đã đồng ý, nhưng Diễn Thương không muốn vẽ chuyện, nên hôn lễ này không cần bái cao đường, chỉ mời mọi người ở Thần giới đến chứng kiến thôi.

Đến lúc này, chúng thần ở Thần giới mới thật sự có cơ hội nhìn tận mắt đạo lữ của Cận Nghiêu.

Mọi người chỉ vừa nhìn một cái, đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó liền hiểu ra.

Dung mạo người phàm đó trông như vậy, chẳng trách Cận Nghiêu Tôn thượng cấm dục còn hơn cả người tu Vô Tình đạo cũng sẽ động lòng.

Nhưng mấy vị Long tộc đến tham dự thì thật sự kinh ngạc muốn rớt cả hàm.

Trên người phàm nhân kia... có hơi thở của thư long.

Trong nháy mắt bọn họ liền hiểu ra vấn đề trong đó: trong tay Cận Nghiêu có nội đan của thư long, đã dung nhập vào trong thân thể của phàm nhân này.

Mạch não của Long tộc không giống với các chủng tộc khác, bọn họ không đoàn kết với nhau lắm, cũng không có nhiều quan niệm về thiện ác. Nếu ở đây xuất hiện một thư long, bọn họ sẽ bị mê hoặc ngay lập tức, nhưng với một thư long mà bọn họ chưa nhìn thấy qua, còn bị moi lấy nội đan thì lại không có quá nhiều cảm giác. Đối với bọn họ chưa thấy qua = không có cảm tình = không sao cả.

Giả sử đổi thành một người khác moi nội đan, bọn họ sẽ thấy thương tiếc và tức giận, nhưng người này lại là Cận Nghiêu... Ngày thường nếu bọn họ không cẩn thận chọc trúng Cận Nghiêu, đều phải lo lắng xem mình có còn giữ được cái mạng nhỏ này hay không, hơi sức gì tính đến chuyện con thư long còn chưa từng thấy mặt này...

Đương nhiên, Cận Nghiêu cũng không phải là một người lạm sát, nếu con thư long này không phải vô tội thì nó sẽ thành chuyện khác.

Trong lúc này khi nghĩ đến phàm nhân đã dung hòa với nội đan của thư long kia, phản ứng của bọn họ chỉ có một: Ghen ghét!

Không phải bọn họ đối với Triều Từ có ý đồ gì, người trong Long tộc không hề có ý gì đối với bạn đời của người cùng tộc cả. Chẳng qua là một đám hùng long không thể tìm thấy được thư long, đau khổ độc thân không biết đã bao lâu lại ở nơi này nhìn thấy được một màn vô cùng ân ái.

Phần lớn Long tộc không thiếu bạn lữ, có thể nói là muốn sao được vậy, nhưng với họ những người đó chỉ là bạn tình, không phải là bạn đời. Tuy không phải chỉ mỗi thư long mới có thể trở thành bạn đời của họ, những chủng tộc khác cũng có thể nhưng... cần phải xem xác suất.

Cận Nghiêu may mắn nằm trong xác suất này, còn bọn họ thì không chắc. Hiện giờ mấy trăm người trong Long tộc, số người tìm được bạn đời cho mình chỉ cần hai bàn tay là có thể đếm hết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện