Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 11


trước sau

Sau khi sửa soạn xong, Lâm Dữ Hạc liền rời khỏi phòng hóa trang.
Quy trình đính hôn vẫn đơn giản hơn so với kết hôn một ít, hôm nay chỉ có ba bộ đồ tây phải thay thôi. Trong nhà hàng này cũng có không ít phòng thay quần áo, cũng không bắt buộc phải trở lại phòng hóa trang để thay đồ.
Phương Mộc Sâm gọi đến một thanh niên trẻ tuổi cao ráo để theo sát Lâm Dữ Hạc, cậu ta đơn giản cũng chỉ giới thiệu cho Lâm Dữ Hạc mấy khu vực bên trong nhà hàng.
"Ở đây tổng cộng có bảy đại sảnh, tất cả đều đang chiêu đãi khách khứa. Trước mắt thì Lục tổng đang ở phòng chính, người nhà của ngài thì đang ở phòng trước cổng. Mười một giờ thiếu gia cần tới phòng chính, bây giờ chỉ còn cách mười một giờ chút thời gian nữa thôi, Lâm thiếu tính toán đến đâu rồi?"
Lâm Dữ Hạc do dự một chút, hỏi: "Bây giờ nhất định phải đến đại sảnh gặp khách khứa sao?"
Cậu trai nói: "Không phải, ngài cũng có thể về phòng nghỉ ngơi một chút, phòng nghỉ ngơi cách đây cũng không xa."
Lâm Dữ Hạc suy nghĩ một chút, nói: "Vậy chúng ta đến phòng nghỉ ngơi được không, phiền cậu quá."
Cậu trai hơi khom người lại: "Không phiền, mời Lâm thiếu đi bên này."
Phòng nghỉ ngơi quả nhiên cách đó không xa, đi một chút đã đến.
Cậu trai dẫn Lâm Dữ Hạc đi vào, giới thiệu sơ lược cho cậu các loại thiết bị một chút, liền lui đến cửa: "Lâm thiếu nghỉ ngơi tốt, gần tới mười một giờ tôi sẽ trở lại gọi ngài, tôi chỉ ở ngoài cửa thôi, có chuyện gì Lâm thiếu cứ trực tiếp dặn dò là được rồi."
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Cảm ơn."
Đóng cửa cẩn thận xong, cậu quan sát chung quanh một chút, nơi này bày trí thư thái, trang hoàng đầy đủ, nói là phòng nghỉ ngơi, thoạt nhìn nói là như phòng tổng thống cũng không sai biệt lắm, có tới bốn, năm cái gian phòng.
Lâm Dữ Hạc mới vừa rót cho mình chén nước, cửa liền bị gõ vang.
"Mời vào."
Gõ cửa vẫn là cậu trai cao ráo kia: "Xin lỗi Lâm thiếu, chúng tôi tạm thời nhận được tin phải rời khỏi một chút, người thay ca sẽ nhanh tới đây, ngài có thể ở trong phòng nghỉ ngơi một mình một chút được không?"
Lâm Dữ Hạc nói: "Không sao, các cậu cứ đi đi, tôi ở đây nghỉ ngơi chút."
Cậu trai liền để lại cho cậu mấy dãy số, nói có việc bất cứ lúc nào cũng có thể dặn dò, mới vội vã rời đi.
Lâm Dữ Hạc đóng kín cửa, bưng ly nước ngồi xuống ghế salong mềm mại.
Cậu nhấp một ngụm nước ấm, hơi có chút hoàn hồn.
Trong phòng nghỉ ngơi rất yên tĩnh, cũng rất khiến người ta an tâm, không có đám người chen chúc, cũng không bị ép xã giao.
So với những gì cậu tưởng tượng, với những gì mẹ kế nói đều không giống lắm.
Bảy cái đại sảnh đều có khách, Lâm Dữ Hạc không khó để tưởng tượng quy mô của bữa tiệc đính hôn này. Vừa nãy cậu trai kia hỏi cậu muốn đi đâu, phản ứng đầu tiên của Lâm Dữ Hạc là cái phòng nào cũng đều không muốn đi. Cậu không phải chưa từng tiếp xúc qua trường hợp này, ba Lâm là tiến sĩ y dược, vẫn luôn xã giao không ít người, sau khi tái hôn với Ngô Hân lại càng tiếp xúc với nhiều người hơn, Lâm Dữ Hạc mưa dầm thấm lâu, cũng biết qua không ít.
Nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn luôn không thích xã giao này kia. Từ nhỏ khí quản của cậu đã không tốt, ngửi được mùi thuốc lá liền ho khan, cho dù hiện tại đã lớn hơn rồi, rượu hay thuốc lá vẫn khiến cậu khó chịu. Hơn nữa tài sản của Ngô gia phong phú hơn nhiều so với Lâm gia, những người bên kia đều biết Lâm Dữ Hạc là con riêng, cũng sẽ không tiếp xúc quá nhiều với cậu, miễn cho việc chọc Ngô gia không vui.
Cho nên Lâm Dữ Hạc căn bản không làm sao thích được mấy cái trường hợp này, cũng là vì chuyện này, cậu mới không làm sao tiếp xúc được với mấy kiến thức chỉnh trang quần áo, vừa nãy cà vạt còn là được Lục tiên sinh hỗ trợ.
Lần này trước lễ đính hôn, Lâm Dữ Hạc đã tự chuẩn bị cho chính mình không ít tâm lý cần thiết, Ngô Hân cũng vẫn luôn nhấn mạnh chuyện này nhiều lần, vô hình trung làm cậu tăng thêm lo lắng.
Cho tới tận bây giờ, ngồi trong căn phòng yên tĩnh này nghỉ ngơi, Lâm Dữ Hạc mới tan biến dần nỗi mâu thuẫn đối với lễ đính hôn này.
Nhìn thoáng qua thì cũng không hỏng bét như tưởng tượng.
Thẩm Hồi Khê vốn cũng lo lắng, không thích ứng được với mấy loại xã giao kiểu này, cơ mà bây giờ xem ra đã khá là hoàn hảo rồi.
Có khi Lục tiên sinh cũng là sợ cậu trong lúc giao tiếp xảy ra sai xót gì đó, nên mới thẳng thắn đồng ý cho cậu ở một mình nghỉ ngơi.
Lâm Dữ Hạc nghĩ vậy, lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn.
Chắc Thẩm Hồi Khê đến rồi, Lâm Dữ Hạc mới vừa gửi đi một tin nhắn "Cậu ở đâu vậy?", liền nhận được tin nhắn của ba Lâm.
【 Ba ba: Vẫn còn đang ở trong phòng thay quần áo à? 】
【 Ba ba: Có tiện nghe điện thoại không? 】
Lâm Dữ Hạc dừng một chút, trả lời lại một cái "Được ạ" .
Không lâu sau, điện thoại liền rung chuông.
Đây là một cuộc gọi video, điện thoại nhận được kết nối, trên màn hình lập tức xuất hiện cảnh tượng náo nhiệt bên trong đại sảnh, các nơi đều được trang trí hoa mỹ lộng lẫy, ăn uống linh đình, quần áo tóc tai máy ảnh.
Trong video không chỉ có ba Lâm mà còn có Ngô Hân và con gái của bà, Ngô Hiểu Hàm.
Không phải là người không thể thích xã giao giống Lâm Dữ Hạc, Ngô Hiểu Hàm lại tương đối thân thuộc với mấy chỗ như này. Cô vẫn luôn được Ngô gia nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, thiên kiều bách sủng*, từ nhỏ đã được mang đi để cùng có mặt các kiểu tiệc rượu. Hiện tại cô bé mới mười bốn tuổi, cũng đã 'như cá gặp nước' ở những nơi này.
*thiên kiều bách sủng: cả nhà có mình cô công chúa  xinh xắn nên được cưng chiều nhất.
Ngô Hiểu Hàm mặc một chiếc váy trắng tuyết đẹp đẽ, còn đeo vương miện trên đầu, thoạt nhìn đã biết là công chúa nhỏ chân chính. Cô bé đang làm nũng với Ngô Hân, ba Lâm cũng cười híp mắt nhìn cô bé, đang giơ tay vuốt ve tóc cô.
Lâm Dữ Hạc liếc mắt một cái đã thấy, chính là cảnh người một nhà ấm cúng hòa hòa mỹ mỹ.
Ba Lâm muộn nửa nhịp sau mới phát hiện video đã được kết nối, vội chào hỏi cậu: "Tiểu Hạc! Có nghe rõ tiếng không?"
Lâm Dữ Hạc bình tĩnh mở miệng: "Ba, con nghe thấy."
Màn hình bên kia Ngô Hiểu Hàm cũng nhìn thấy đã chuyển được video, nhưng con bé lại như không nhìn thấy Lâm Dữ Hạc, quay đầu tiếp tục nói chuyện Ngô Hân.
Ngược lại Ngô Hân có liếc mắt nhìn Lâm Dữ Hạc một cái, thấy cậu đã ăn mặc xong xuôi mới thoả mãn, dùng ngữ khí nhất quán nói: "Con biểu hiện cẩn thận một chút, ở đây nhiều khách như thế đây."
Ba Lâm tốt tính nói: "Không sao, Tiểu Hạc rất hiểu chuyện, mấy chuyện này nó đều biết, không cần dặn dò nó nhiều quá."
Lúc này Ngô Hân mới không nói gì nữa.
Ba Lâm cầm camera dịch lại gần một chút, tự mình chiếm hết cái màn hình, hỏi: "Tiểu Hạc, con sao rồi?"
Lâm Dữ Hạc nói: "Con đang ở phòng nghỉ ngơi, chờ lát nữa sẽ đi tới phòng chính."
Ba Lâm nói: "Không sao không sao đâu, con bận chuyện của con đi, ba chỉ muốn nhìn con một chút."
Ông trầm thấp thở dài: "Hôm nay con vất vả rồi."
Lâm Dữ Hạc nói: "Không sao đâu ba, đừng nói như vậy."
Bên kia hình như Ngô Hân cũng đang nói gì đó với ba Lâm, ba Lâm không nhắc lại chuyện này nữa, chỉ tinh tế nhìn Lâm Dữ Hạc một phen, khen: "Sang trọng tinh tươm hẳn ra ha."
Ông cảm khái nói: "Aidaa, chớp mắt cái Tiểu Hạc nhà chúng ta đã thành người nổi tiếng rồi."
Lâm Dữ Hạc cười cười, không nói gì.
Thực sự có chuyện này rất là vi diệu, hồi nhỏ trẻ con luôn thích tranh luận, nói mình đã lớn rồi. Nhưng đến khi đã chính thức lớn rồi, lại mong đợi có người nói: con vẫn còn con nít lắm.
Đáng tiếc Lâm Dữ Hạc hiện tại, đã không còn phù hợp để được nghe câu này rồi.
Sẽ không còn ai vẫn coi cậu là làm trẻ con để tới mà yêu

yêu nuông chiều nữa.
Nói chuyện phiếm vài câu, thấy Lâm Dữ Hạc không có gì khác thường, bên kia màn hình Ngô Hân liền giục ba Lâm cúp điện thoại, đi nói chuyện với các vị khách khác.
Lâm Dữ Hạc cầm điện thoại di động trầm mặc ngồi mất một lúc, mãi đến khi nhận được tin nhắn, mới liếc mắt nhìn màn hình.
Tin nhắn là của Thẩm Hồi Khê gửi tới, cậu ta nói bây giờ mình đang ở cửa đại sảnh phía Đông.
【 Thẩm Hồi Khê: Bên chỗ của đại sảnh này có gần một cái hồ ngoài trời, cũng không có nhiều người, cách phòng chính cũng gần. Nếu cậu không bận gì thì chúng ta cùng đi ra hồ lượn một chút không? 】
Này là cậu ta muốn mang cậu né đoàn khách một chút.
Lâm Dữ Hạc tới phòng nghỉ ngơi, vốn định nói với Thẩm Hồi Khê là bên mình không có việc gì, không cần cậu đi cùng. Nhưng lúc cậu nhận điện thoại của ba Lâm xong, lại cảm thấy khí quản có chút không thoải mái, phòng nghỉ rộng lớn hình như cũng đang dần nóng lên.
Cậu nghĩ, không bằng đi ra ngoài một chút.
Lâm Dữ Hạc trả lời một cái "Được" .
Thẩm Hồi Khê lại hỏi cậu: 【 Cậu biết đường đi đến đại sảnh phía Đông như thế nào không? Có cần tôi đến tìm không đó? 】
Lâm Dữ Hạc cũng không rõ vị trí cụ thể bây giờ của mình ở đâu, liền trả lời: 【 Không cần đâu, tôi tìm ai đó hỏi đường là được rồi. 】
Nói chuyện với Thẩm Hồi Khê xong, Lâm Dữ Hạc liền đứng dậy đi ra cửa.
Đứng ngoài cửa là một thanh niên xa lạ đeo kính, vừa thấy cậu mở cửa, liền chủ động hỏi: "Lâm tiên sinh có gì dặn dò?"
Đại khái thì đây chính là người thay ca mà cậu trai cao cao vị ban nãy nói đi? Lâm Dữ Hạc hỏi: "Xin hỏi cậu có biết đường đến đại sảnh phía Đông không?"
"Biết." thanh niên đeo kính nói, "Đi theo tôi."
Thanh niên đeo kính đi phía trước dẫn đường, Lâm Dữ Hạc cũng một đường đi theo. Nhà hàng rất lớn, đi đến đại sảnh cửa Đông có chút xa, đi mãi đi mãi, bọn họ liền đi qua một căn phòng, đi đến một khu vườn ngoài trời.
Khách khứa đều ở trong đại sảnh, khu vườn này tuy đẹp, lại không có mấy người thưởng thức. Thanh niên đeo kính cùng Lâm Dữ Hạc cũng đi xuyên qua khu vườn, hướng về một toà nhà khác mà đi đến.
Cơ mà còn chưa đi đến phòng lớn, bọn họ đã nghe thấy một tràng tiếng nói chuyện líu ra líu ríu.
Một đoán bé gái váy vóc trong ngoài từ một con đường khác đi tới. Bị kẹp ở chính giữa là hai nữ sinh khiến người ta chú ý nhất, bọn họ một người sáng rực ánh lửa, mặc một bộ váy màu đỏ thẫm, một người thì ôn nhu nhã nhặn lịch sự, mặc một chiếc quần lụa mòng màu khói lam.
Mười mấy bé gái đi cùng sắc mặt đều có chút lo lắng, không biết là hoảng loạn cái gì. Lúc nhìn thấy hai người Lâm Dữ Hạc, hai cô gái đều là sáng mắt lên.
"Xin hỏi một chút!" Có người mở miệng gọi bọn họ, "Chúng tôi bị lạc đường, đây là đâu vậy?"
Thanh niên đeo kính nói: "Đây là bên trong vườn của đại sảnh."
Nữ sinh hỏi: "Các anh biết đường đến thính phòng Đông Nam không vậy?"
Thanh niên đeo kính chỉ đường đi đến một lần, nhưng anh ta chỉ đường rất phức tạp, nghe xong mấy nữ sinh đều có chút mờ mịt.
Cô gái váy đỏ không nhịn được nói: "Nói dăm ba cái cuội gì vậy, căn bản nghe không hiểu."
Lời này cô nàng dùng tiếng anh để nói, nữ sinh kia vội hỏi: "Anh nói phức tạp quá, không bằng các anh dẫn chúng tôi qua đó được không, chúng tôi sẽ nhanh tới thính phòng đó hơn."
Anh ta cũng không lập tức từ chối, ngược lại quay đầu hỏi ý kiến Lâm Dữ Hạc: "Lâm tiên sinh cảm thấy sao? Thính phòng Đông Nam cách đại sảnh phía Đông cũng khá gần."
Lâm Dữ Hạc không còn nhiều thời gian, liền đồng ý: "Được."
Thanh niên đeo kính liền dẫn đường cho đoàn khách nữ đó, Lâm Dữ Hạc cũng đi ở cuối cùng. Không bao xa sau, bọn họ liền đi tới toà nhà.
Vào trước thính phòng còn có mấy đoán người, thanh niên đeo kính đẩy mở một cánh của gỗ lớn, lập tức phía trước rơi xuống một cánh cửa khóa bằng mật mã.
Cơ mà cánh cửa gỗ to kia chưa được đẩy hẳn hoi, có dậu hiệu di chuyển, chậm rãi đóng trở lại. Thấy một đám nào là trẻ con rồi con gái đi giày cao gót, đi đứng còn không tiện chớ đừng nói là đẩy cái cánh cửa to chà bá lửa kia, Lâm Dữ Hạc liền lên phía trước giúp một tay, đẩy cửa ra.
Nữ sinh mặc quần lụa màu lam ôn nhu vừa vặn nhấc chân bước qua cửa, đi qua bên cậu, nhìn cậu cười nhẹ: "Cảm ơn."
Lâm Dữ Hạc hơi gật đầu: "Không cần khách sáo."
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, một nữ sinh mặc quần dài màu trắng đi vào, vừa bước qua cửa, cô nàng bỗng nhiên nhìn về phía Lâm Dữ Hạc không sai lệch chút nào.
"A!"
Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp phản ứng, nữ sinh quần trắng liền nặng nề ngã về phía trước căn phòng.
Cú này của cô gái kia liên lụy tới cả người đứng cách đó không xa - nữ sinh quần lụa mỏng, cũng bị dính líu mà cùng ngã sấp xuống.
Quần trắng kêu lên một tiếng đau đớn, dường như còn có chút không phản ứng kịp, chờ đến khi cô nàng thấy rõ người mình vừa 'rủ rê' ngã sml cùng là ai, sắc mặt ngay lập tức liền bị doạ trắng bệch.
Cô nàng cũng không lo mình bị làm sao, cuống quít hỏi: "Phương tiểu thư! Tiểu, tiểu thư không sao chứ?"
Nữ sinh quần lụa lam được mấy nữ sinh khác đỡ dậy, lại không đứng lên được, đau đến nói không lên lời. Quần trắng thấy thế, cuống quít muốn lên đưa cô nàng đỡ dậy, lại bị đối phương dùng giọng nói nức nở ngăn lại.
"Đừng nhúc nhích, đừng có động vào tôi!"
Đùi phải cô nàng quần lụa mỏng căng cứng, động cũng không dám động, có như lần ngã này vô cùng thảm.
Cô nàng quần trắng thì nước mắt đều như sắp rớt xuống rồi, bị dọa đến nói năng lộn xộn: "Tôi, tôi không cố ý..."
"Là do cậu ta... chính cậu ta!"
Cô ta kinh hoảng chỉ về phía Lâm Dữ Hạc, nước mắt mông lung mà chất vấn cậu.
"Tại sao cậu lại ngáng chân tôi? !"
*°*
Tác giả có lời muốn nói:
Không có vị hôn thê pháo hôi hay cẩu huyết nữ nào đâu nhe, tui nhấn mạnh một lần nữa, đừng sợ, đây điềm văn mò.
Thấy có bạn hỏi Lục Nan là hai thanh hay là là bốn thanh, cái này là hai thanh nhe, vì tui lấy trong "lòng tham không đáy" đóo —— lòng tham (Dữ Hạc), không đáy (Lục Nan)*.
Uhh, tui điền động từ.
*欲壑难填: yù hè nán tián: lòng tham không đáy (theo Baidu)
Ở đây tác gỉa chơi chữ, Dữ Hạc (与鹤) đọc là: yǔ hè, Lục Nan (陆难) đọc là: lù nán, đọc na ná nhau đó. Giờ các cô biết tại sao bã đặt tên như vậy chưa. Tui edit muốn mệt hàaa.
Không biết có ai bị vầy không, tui là tui cỉu hay bị tò mò, cái câu của tác giả làm tôi thắc mắc quá chài phải đi tìm hiểu bằng được hjxx.
Biết là cái này chả ai quan tâm dou, cơ mà tui phải thoả mãn cái đầu hay tò mò í hjx :((


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện