Lâm Dữ Hạc nghe thấy lời của người nọ liền giật mình.
Trong thoáng chốc, cậu thậm chí tưởng chính mình nghe nhầm rồi.
Nhưng rất nhanh, lời của Lục Nan liền trực tiếp bác bỏ ảo giác của cậu. Người đàn ông nói: "Tôi sẽ thông báo cho Ngô gia bọn họ. Những việc này, em không cần phải nghĩ nữa."
"Cứ làm chuyện của em là được rồi."
Lâm Dữ Hạc chậm nửa nhịp mới trả lời lại: "... Vâng."
Cậu nghĩ một chút, lại thêm vào một câu: "Cám ơn ca ca."
Bên kia điện thoại trầm thấp đáp lại một tiếng: "Ừ."
Giọng nói của người nọ vốn dĩ đã rất có từ tính rồi, lúc này lại đè thấp xuống càng khiến vành tai cậu chấn động tới mức tê dại. Lâm Dữ Hạc vươn tay xoa xoa tai mới nghe rõ được câu tiếp theo của Lục Nan.
Lục Nan nói: "Tôi nghe thấy bên em có tiếng gió, em không ở trong phòng sao?"
Lâm Dữ Hạc không ngờ rằng anh còn chú ý tới điều này: "Vâng."
Lục Nan hỏi: "Không lạnh sao?"
Lâm Dữ Hạc thành thật trả lời: "Có một chút."
Cậu nói: "Em muốn ra ngoài cho thoáng xíu."
"Ban đêm lạnh, cẩn thận cảm mạo." Lục Nan nói, "Tìm một chỗ tránh gió đi."
Lâm Dữ Hạc nói: "Vâng."
Tâm trạng cậu đã bình phục kha khá rồi, liền xoay người đi vào trong phòng.
Gió lạnh bị ngăn lại, vừa vào trong Lâm Dữ Hạc liền cảm thấy ấm lên rõ rệt.
Không có tiếng gió thổi, cậu liền nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ ở bên kia micro.
Âm thanh trầm ổn, an tĩnh như bầu bạn.
"Em vào bên trong rồi?" Lục Nan hỏi.
Lâm Dữ Hạc: "Dạ."
Lục Nan nói: "Thứ bảy em rảnh không?"
Lâm Dữ Hạc ngừng lại một chút.
Lục Nan hỏi: "Phải đi học sao?"
Thật ra không phải đi học, hơn nữa còn là một tuần hiếm có không phải đi học. Tuần này lớp học bằng kép của Lâm Dữ Hạc vừa vặn nghỉ một tuần, Lục tiên sinh hỏi đến là trùng hợp.
Nhưng cậu còn có chuyện khác.
"Không phải học, " Lâm Dữ Hạc nói, "Có lẽ em phải về nhà một chuyến."
Lục Nan nói: "Hai ngày đều phải về nhà?"
Lâm Dữ Hạc: "Không có, là cần về đó ăn một bữa."
Lục Nan hỏi: "Ban ngày có thể đi ra ngoài không?"
Lâm Dữ Hạc do dự một chút.
Hôm nay tư liệu của Lục gia còn chưa nói xong, mẹ kế nói lần sau sẽ tiếp tục.
"Em không chắc lắm..."
Cậu còn chưa kịp giải thích nguyên nhân Lục Nan đã hỏi: "Là chuyện của mẹ kế em?"
Lâm Dữ Hạc sờ sờ mũi.
Thấy cậu trầm mặc, Lục Nan đã đủ biết đáp án.
"Việc này để tôi xử lý." Người đàn ông nói, "Không cần nghe bà ta nói nữa. Tôi biết em chưa bao giờ trốn học, nhưng loại tiết học không cần thiết này, không học cũng không sao."
"Thứ bảy này tôi tới đón em, hửm?"
Lâm Dữ Hạc trái lại đáp ứng: "Vâng."
Cách cuối tuần cũng không lâu lắm, chớp mắt liền đến thứ sáu rồi, buổi tối Lâm Dữ Hạc liền bị gọi về nhà.
Bởi vì buổi chiều full tiết, lúc Lâm Dữ Hạc đến nơi đã là hơn tám giờ rồi, cơm tối đều đã làm xong.
Lâm ba mở cửa cho cậu, trong tay vẫn còn cầm muôi canh chưa kịp để xuống, cười tủm tỉm bắt chuyện với cậu: "Tới, tới, Tiểu Hạc, mau vào, vừa lúc cơm vừa dọn lên."
Lâm Dữ Hạc đi vào nhà, trùng hợp gặp phải Ngô Hiểu Hàm vẻ mặt không kiên nhẫn lê dép lê đi ra, Lâm ba cười gọi cô: "Hàm Hàm cũng ra ngoài rồi, hôm nay ngoan vậy sao, không cần gọi đã tự xuống ăn cơm rồi."
Ông ta nói: "Vừa lúc anh con về, chúng ta một nhà ăn bữa cơm đoàn viên."
Ngô Hiểu Hàm "Hứ" một tiếng: "Ai là một nhà với anh ta..."
Ngô Hân cùng đi ra với cô nàng nhăn mặt, kéo cô lại, không để cho cô nàng nói hết lời.
"Vừa rồi nói với con thế nào?"
Mặc kệ nói như thế nào, bọn họ bây giờ còn phải duy trì quan hệ ngoài mặt với Lâm Dữ Hạc.
Ngô Hiểu Hàm vốn dĩ còn không sao, giọng nói cũng không lớn, nhưng bị Ngô Hân nhéo một chút, cô nàng lại đột nhiên tức giận: "Mẹ nhéo con làm gì? Đau!"
Ngô Hân lườm cô nàng: "Lại đây, ăn cơm cho đoàng hoàng."
Ngô Hiểu Hàm càng nghe càng tức, trực tiếp đóng sập cửa muốn đi, lại bị Ngô Hân một câu gọi lại.
"Túi xách Hermes con còn muốn mua nữa không?"
Ngô Hiểu Hàm chỉ có thể miễn cưỡng đè xuống cơn tức, lạnh mặt tới bàn ăn.
Ngô Hân: "Thật là chiều đến hư rồi."
Lâm ba khuyên bà ta: "Được rồi, con còn nhỏ, có chuyện gì từ từ bảo ban."
Lúc bọn họ còn đang cãi nhau Lâm Dữ Hạc đã rời đi rửa tay rồi.
Giống như không hề nghe thấy những động tĩnh ấy vậy.
Cậu rửa tay xong đi ra, Lâm ba đã khuyên nhủ xong Ngô Hân ngồi xuống, thấy Lâm Dữ Hạc đi ra, lại vội gọi cậu tới ăn cơm.
Bữa cơm rất phong phú, món ăn tràn đầy một bàn, nhìn ra là được chuẩn bị rất tỉ mỉ. Mấy người bọn họ ngồi xuống cạnh bàn ăn, Lâm ba mở bát súp trước mặt ra, múc một bát đưa cho Lâm Dữ Hạc.
"Nào, Tiểu Hạc, đây là món bánh trôi rượu* cố ý làm cho con, ba nhớ con thích ăn món này nhất."
Bát còn chưa đưa tới, Ngô Hiểu Hàm bên cạnh đột nhiên hỏi: "Của con đâu?"
Lâm ba nói: "Có, Hàm Hàm cũng có."
Khó có được Ngô Hiểu Hàm chịu nịnh nọt, ông rất vui vẻ, nhìn một nhà người ngồi bên bàn, sinh ra một loại cảm giác cả nhà vui vẻ.
"Ba lại cho Hàm Hàm một bát."
Kết quả Ngô Hiểu Hàm nhìn thoáng qua bát súp, lại nói: "Một bát không đủ, bát súp kia con muốn hết."
Ngô Hân nghi ngờ nhìn cô nàng: "Con bé này làm sao vậy, bình thường đều không phải sợ béo không chịu ăn đồ ngọt sao?"
"Mẹ kệ con." Ngô Hiểu Hàm dùng đũa gõ gõ bàn, "Con cứ muốn ăn đấy!"
"Ơ đứa nhỏ này, " Ngô Hân bất mãn với thái độ của cô nàng, "Con hôm nay là trúng phải gió gì rồi?"
"Con làm sao?" Ngô Hiểu Hàm cũng không tỏ ra yếu kém chút nào, "Ngay cả bữa cơm cũng không cho con ăn đúng không? Có bản lĩnh hai người để con chết đói đi!"
Lâm ba vội vàng khuyên can, hết dỗ xong người này lại dỗ người kia, nhưng hiệu quả quá nhỏ. Bầu không khí loạn thành một đoàn, cuối cùng Lâm Dữ Hạc nhàn nhạt mở miệng: "Ba, súp để cho em đi, con không ăn món ngọt."
Lâm ba kinh ngạc nhìn cậu: "Tiểu Hạc? Không phải con thích ăn đồ ngọt sao? Khi còn bé con nhìn thấy kẹo liền ôm đến không muốn buông tay..."
Lâm Dữ Hạc rất bình tĩnh cười cười: "Ba, ba cũng nói là hồi bé, này cũng là chuyện của rất lâu trước đó rồi, con đã lớn rồi."
Lâm ba sửng sốt, kinh ngạc nhìn con trai: "ồ, ồ, lớn rồi..."
Ông cúi đầu nhìn bát tửu nhưỡng thang viên trước mặt, lẩm bẩm nói: "Hôm nay ba còn cố ý làm thật nhiều cho con, con khi còn bé mỗi lần ăn đều muốn ăn một bát to..."
Giọng của ông không lớn, lặp đi lặp lại câu ấy, lại tựa hồ như là chỉ muốn chứng thực cho bản thân nghe.
Nhờ sự nhượng bộ của Lâm Dữ Hạc, một bát tửu nhưỡng thang viên đầy ặp đều cho Ngô Hiểu Hàm.
Nhưng vẻ mặt cô nàng cũng có vẻ không mấy hài lòng, bị Ngô Hân mắng cho một trận, Ngô Hiểu Hàm rất không cao hứng, ăn đại vài miếng liền nói: "Con ăn no rồi."
Bát bánh trôi giành về cũng không động tới bao nhiêu.
"Sao lại ăn có xíu vậy?" Ngô Hân nhíu mày, gõ gõ vào bát súp,"Còn bát bánh trôi này, con đòi rồi sao lại không ăn."
"Không ăn." Ngô Hiểu Hàm ném đũa xuống, "Đây cũng không phải làm cho con."
Ngô Hân khó hiểu: "Cái gì gọi là không phải làm cho con?"
Ngô Hiểu Hàm cắn răng, chỉ vào Lâm Dữ Hạc: "Dựa vào cái gì chỉ làm món anh ta thích? Có ai hỏi qua con sao?"
Ngô Hân kinh ngạc: "Con nói bậy bạ cái gì vậy?"
Đứa trẻ này lại đang náo loạn cái gì đây?
Lâm ba vội quát cô nàng: "Hàm Hàm, anh con vất vả lắm mới về đây một chuyến..."
"Ai là em anh