Bệnh viện Hòa Hiệp thành phố Yến, lầu chính, mười mấy bác sĩ hàng đầu đang tiến hành chẩn đoán chuyên sâu, chủ cuộc họp ngồi ngay ngắn, đây hẳn là tiến sĩ viện Khoa học Quốc gia, lãnh đạo tối cao nhất của bệnh viện Hòa Hiệp, chức vị chính - viện trưởng.
Cách đó mấy chục mét là phòng chăm sóc đặc biệt ICU, máy móc phức tạp không ngừng nghỉ tới một giây, tinh tế giám sát thức thời, nhân viên y tế mặc quần áo công sở trắng như tuyết bận rộn ra vào, nhưng cũng không dám phát ra quá nhiều tiếng động.
Không khí gần như ngưng trệ, chỉ có thể nghe thấy tiếng máy móc hoạt động liên tục.
Như thúc giục, lại cũng giống như đang đếm ngược.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, mấy người đàn ông mặc âu phục dày da chen chúc đứng đầy trước cửa, mấy người này ngày thường ngay cả tên cũng không muốn bị xếp cùng nhau trong một nhóm đều đang đứng cùng một đám, bầu không khí ôn hòa yên tĩnh hiếm thấy.
Một vị y tá từ trong phòng bệnh đi ra. Từ bên trong vội vã đi ra, mấy vị quản lý cấp cao kia thấy vậy, dồn dập tiến lên, tranh nhau hỏi: "Tình hình của ngài Lưu thế nào rồi?"
Chả hiểu sao, họ làm như bọn họ mới chính là người nhà của bệnh nhân không bằng.
Y tá vẫn đưa ra cách giải quyết: "Tình hình của bệnh nhân đã tạm thời ổn định."
Nhóm quản lý không dò được thông tin hữu hiệu, vẫn không muốn bỏ qua: "Vậy bây giờ chúng tôi có thể gặp ông ấy một chút được không?"
Y tá lắc đầu: "Xin lỗi, thời gian thăm bệnh là sau 12 giờ."
Sắc mặt mấy người họ hơi do dự, nhưng mà ở đây không phải là văn phòng, y tá cũng sẽ không thấy bọn họ cau mày liền cuống quít nhận tội như thuộc hạ. Cho dù không cam tâm, nhưng nhóm quản lý cuối cùng cũng chỉ có thể thả y tá rời đi, tiếp tục đứng ở chỗ cũ chờ đợi.
Trong số họ có người ngày thường tự xưng thời gian của họ đáng giá ngàn vàng, bây giờ lại đều không dám đi khỏi, đúng là rất tốn thời gian, nhưng cũng phải ở lại trước cửa phòng bệnh.
Dù sao người nằm bên phòng bệnh này cũng là chủ tịch Lưu Cao Nghĩa của tập đoàn Thái Bình.
Trong tay ông ta vẫn còn nắm giữ số cổ phần lớn nhất của Thái Bình.
Lưu Cao Nghĩa không có dòng dõi, các thân thích của ông cũng chưa từng có tham dự tập đoàn kinh doanh. Ông ta vẫn luôn giữ kín như bưng chuyện người nối nghiệp cho mình, thậm chí ngay cả sau lần đột ngột tắc động mạch não phải nhập viện này, cũng vẫn cứ không tiến hành chuyển nhượng quyền nắm giữ cổ phần.
Mắt thấy thân thể Lưu Cao Nghĩa càng ngày càng tệ, người hám lợi liên quan từ việc đó đều lòng như lửa đốt. Nhưng mà chưa tới thời khắc cuối cùng, nên cũng không ai biết phần thưởng 'đầy trời phú quý' kia cuối cùng sẽ lọt vào tay ai.
Bọn họ chỉ có thể dày vò chờ đợi, ở bên ngoài còn phải nở nụ cười hiền lành, tạm bỏ qua một bên. Thường ngày nhập vai, thăm hỏi những đối thủ từng tranh chấp vỡ đầu chảy máu.
Ẩn sâu trong vẻ mặt hòa khí kia là tranh chấp, chửi thề trong lòng, so với mùi nước khử trùng ở đây thì cái không khí đó lại càng lạnh lẽo, gay mũi hơn nhiều.
Buổi chiều, chờ mãi thì thời gian thăm bệnh cũng tới gần, Lưu phu nhân vẫn luôn ngồi trên ghế dài sát tường trầm mặc lại bỗng nhiên đứng dậy đi xuống lầu.
Ánh mắt của mọi người đều không phát ra tiếng động mà đuổi theo bà, suy đoán xem bà ta muốn làm gì.
Tuy rằng mỗi ngày ICU chỉ có hai lần thăm bệnh, mỗi lần 15 phút, nhưng bởi vì lúc nào cũng có thể có tình huống khẩn cấp xảy ra, nên cho dù không phải thời gian thăm bệnh, người nhà cũng nhất định phải ở ngoài cửa trông coi.
Lưu Cao Nghĩa không có con nối nghiệp, người nhà luôn ở bệnh viện chăm sóc chính là em gái ông và phu nhân. Em gái ông là một nhà nông thành thật chất phác ở vùng nông thôn, hoàn toàn không biết chuyện gì ở Thái Bình. Nhóm quản lý có muốn tìm hiểu tin tức, cũng chỉ có thể từ tay Lưu phu nhân.
Nhưng Lưu phu nhân xuất thân gia giáo, lại là người thanh cao tự phụ, nhóm quản lý âm thầm tiếp xúc bằng đủ hình thức đều bị từ chối cả đám ở ngoài cửa, cuối cùng đều tay trắng trở về.
Bọn họ chỉ vui mừng một điều duy nhất chính là Lưu phu nhân đối xử bình đẳng, đều ngậm miệng không nói với bất kì hình thức thăm hỏi nào, không ai có thể chiếm được tin tức hay ho gì.
Nhưng cái tâm lý cân bằng vi diệu này, lại bị thời điểm Lưu phu nhân trở về một đấm đánh nát tan --
Ai cũng không ngờ, Lưu phu nhân xuống lầu một chuyến, lại là để tự mình dẫn một người lên.
Người đàn ông mặt lạnh tanh kia vừa mới xuất hiện, sắc mặt của tất cả quản lý cấp cao ở đây cũng thay đổi.
Tại sao Lục Nan lại tới đây?
Hai ngày nay hắn điều hành chức vụ CEO ở Thái Bình có không ít động thái, chẳng lẽ bây giờ đến chuyện thừa kế cổ phần cũng muốn thò một chân vào? Nhưng dựa vào tuổi tác và lai lịch mà nói thì, sao lại không thể chuyển nhượng cho hắn được cơ chứ...
Mấy người kia đều nghi vấn đầy bụng, nhưng bọn họ vẫn cần thăm dò, thời gian thăm bệnh đã đến.
Nhóm quản lý cấp cao trơ mắt nhìn Lưu phu nhân dẫn Lục Nan vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Bọn họ đã phải đợi lâu như vậy để được vào thăm, mà cứ thế bị Lục Nan đoạt mất.
Bên trong phòng chăm sóc đặc biệt rất yên tĩnh, trang hoàng cũng tương đối lưu ý, nếu như không có mấy cái máy thở rườm rà kia thậm chí còn có thể biến thành thư phòng ấm áp.
Trên giường bệnh màu xanh lam có một vị lão gia tóc xám trắng đang chợp mắt nghỉ ngơi. Giữa chân mày khẽ nhăn, cách một lớp máy hô hấp lại không thể che đi khi chất không giận tự uy vốn có.
Lưu phu nhân tiến lên, trầm thấp gọi một tiếng.
Lão gia chậm rãi mở hai mắt ra, sắc mặt bình tĩnh, mãi đến tận khi nhìn thấy Lục Nan bên giường, mới toát ra một chút tâm tình.
"Cậu..."
Lời mới vừa ra khỏi miệng, ông liền không ngừng ho lên, khí tức có chút gian nan.
"Khụ, rốt cuộc thì cậu cũng đã tới..."
Nắp máy hô hấp làm thay đổi hô hấp trầm trọng, khiến giọng nói cũng bị thay đổi theo, pha tạp với ho khan, lại càng mơ hồ không rõ.
Nhưng lão gia kiên cường chống đỡ, phải nói chuyện cho bằng được: "Sổ sách chuyển nhượng quyền nắm giữ cổ phần, tôi đã chuẩn bị xong rồi, cậu mau đi tìm luật sư, trực tiếp ký tên vào..."
Ông ho đến lợi hại, như là cứ một chữ thì lại là một đợt. Lục Nan thấp giọng nói: "Ngài nghỉ ngơi một chút đi."
Lão gia lại kiên trì tiếp tục, ông thậm chí còn khó khăn giơ tay lên, đẩy nắp máy hô hấp trên mặt ra để giọng nói có thể rõ ràng hơn.
"Sau đó... Thái Bình cũng giao cho cậu. Nó vốn chính là, đồ vật anh Lục để lại cho cậu..."
Nhắc đến Lục Hồng Nguôi, viền mắt Lưu Cao Nghĩa lại ửng hồng, khóe mắt tầng tầng nếp nhăn từ từ bị nước mắt thấm ướt.
"Khi đó tôi, chữ to chữ nhỏ không biết được mấy, ngay cả tên của tôi, cũng là anh ấy đặt cho... Trời cao có mắt, trời cao có mắt, tôi không thể có lỗi với anh của tôi..."
Cánh tay ông khẽ run, đưa cánh tay nhăn nheo cầm thật chặt tay Lục Nan, như là đem tất cả cuộc đời giao phó cho con ruột của mình.
"Tiểu Chuẩn*, cậu biết không... cậu và cha cậu, giống nhau như đúc, trời sinh chính là để phụ trách phần này, bác Lưu tin cậu..."
*(có lẽ là) tên lúc nhỏ của Lục Nan (tui chưa đọc hết nên không biết :<)
Khí tức lão gia vốn không ăn thua, nói dài như vậy càng thêm vất vả. Nhưng ngay cả như vậy, ngữ khí của ông vẫn không bị suy yếu nửa phần, trái lại còn bình tĩnh hơn.
"Thái Bình là của cậu... Chỉ có thể là cậu."
Nói xong chữ cuối cùng, ông liền ho dữ dội.
Lưu phu nhân cầm nắp máy thở bị quăng một bên lên, cẩn thận thay ông đậy lại.
Lục Nan vẫn luôn ít lời, bây giờ cũng chỉ nói một câu: "Bác Lưu, ngài cứ yên tâm."
"Ờ, ờ." Lưu Cao Nghĩa liên thanh đáp lời, "Ta yên tâm..."
Chờ đến khi nhân viên y tế tiến vào mới giúp bệnh nhân đeo lại máy hô hấp hoàn chỉnh, thời gian 15 phút thăm bệnh đã kết thúc. Lưu phu nhân và Lục Nan đi ra ngoài, ngoài cửa nhóm quản lý cấp cao đang không biết xoay sở thế nào liền vội vàng tiến lên, bọn họ đang muốn tranh đoạt tầm quan sát lại đột nhiên bị một đám tây trang đen chẳng biết chui từ đâu ra ngăn lại.
Không chờ nhóm quản lý cấp cao kịp phản ứng lại, bọn họ đã bị cưỡng chế mang khỏi khu vực mới bị lấp kín ban nãy. Hành lang trong nháy mắt được dẹp loạn, không bao lâu sau có mấy vị mặc thường phục mở đường, che chắn mà đưa tới một vị trưởng giả* cười híp mắt hiền lành.
*trường giả: (từ cũ) người xuất thân bình dân nhờ buôn bán, kinh doanh mà giàu có, trong xã hội cũ.
Người vừa đến tiến về phía Lưu phu nhân nắm tay, Lưu phu nhân hơi khom người: "Làm phiền ngài quan tâm."
Trưởng giả cười nói: "Cần phải như vậy chứ, lão Lưu đã cống hiến cho chúng ta một nền kinh tế lớn như vậy mà."
Là người phía sau cuộc trò chuyện, Lục Nan không tiếp tục nghe nữa.
Hắn được cảnh vệ che chở rời đi, xuống lầu, đặc trợ Phương Mộc Sâm đã chờ từ lâu lập tức tiến lên đón.
"Luật sư Hà đang ở văn phòng cấp cao tại cao ốc Thái Bình chờ ngài, thỏa thuận chuyển nhượng có thể ký luôn được."
"Thông cáo chủ tịch mới nhậm chức ký giấy chuyển nhượng..."
Phương Mộc Sâm vừa thấp giọng báo cáo từng hạng mục công việc, vừa bước nhanh theo Lục Nan đi về phía bãi đậu xe.
Báo cáo xong, Phương Mộc Sâm dừng lại chớp mắt một cái, lại tiếp tục mở miệng: "Ngài có yêu cầu gì..."
Lời nói còn chưa dứt, Lục Nan đã cho đáp án: "Không cần."
Giọng nói của anh trầm thấp bình tĩnh, như cái giếng cổ không một gợn sóng.
"Cứ theo đúng lịch trình."
Dựa theo lịch trình, sau khi kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị vào thứ hai tuần sau, tin tức về chuyện tân chủ tịch nhậm chức đều sẽ được chính thức tuyên bố, công bố tới mọi tập đoàn to nhỏ trong ngoài.
Như vậy là đủ rồi.
Lục Nan cũng không cần tuyên chế thanh thế sớm ra làm gì.
Chỉ là, việc mới ba mươi tuổi mà Lục Nan đã trực tiếp làm chủ tịch tập đoàn Thái Bình này lại quá chân thật, mỗi một bước đi đều danh chính ngôn thuận, không có gì để nghi ngờ.
Lục Nan vốn nắm trong tay 8% cổ phần của tập đoàn Thái Bình, cộng thêm số cổ phần được chuyển nhượng trên danh nghĩa của Lưu Cao Nghĩa. Tổng cộng sẽ đầu tư vào công ty 36% cổ phần, số cổ phần tổng lại cũng gần một nửa, anh nhờ vào đó trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thái Bình, tay cầm con số to lớn và chân thực nhất.
Lưu Cao Nghĩa nói không sai.
-- Thái Bình, chỉ có thể thuộc về Lục Nan.
Phương Mộc Sâm cúi đầu, cung kính nói 'rõ'.
Bọn họ đi khỏi bệnh viện, sắc trời bên ngoài mờ tối, hơi lạnh đã nồng.
Ngày thu hiu quạnh, gió lạnh bay, gió vi vu.
Thật sự muốn thời tiết mau thay đổi.
°*°
Tin tức một khi truyền đến hội đồng cấp cao của tập đoàn Thái Bình thì rất nhanh liền truyền ra ngoài, tin Lục Nan thăng cấp lên chức tân chủ tịch vừa đến Ngô Hân cũng thay đổi sắc mặt.
Trên bảng xếp hạng 500 công ty lớn mạnh nhất Quốc Kim, tập đoàn Thái Bình dĩ nhiên bước thừa đến top 100, những năm gần đây đúng là phát triển bậc nhất Hương Giang. Thế lực của Lục gia ngày càng tăng. Dù sao Thái Bình là từ một tay cha Lục Nan - Lục Hồng Nguôi xây dựng lớn mạnh, dù cha Lục ra đi trước, nhưng
(Một fact "zui" về em xe này: theo bảng giá vào tháng 2/2020, em ấy khoảng 25 tỷ VNĐ, zui thoi đừng zui quá hen)
Người tới không phải Lục Nan mà là đặc trợ Phương Mộc Sâm.
Ngô Hân liền vội vàng đứng lên nghênh đón hắn, Phương Mộc Sâm đi tới, gật đầu với hai người.
"Lâm thiếu, Ngô nữ sĩ."
Thái độ của hắn rất khách khí, nhưng lại vô hình mang theo một loại tự phụ nhàn nhạt.
Ngô Hân vẫn luôn tự cao tự đại trước mặt Lâm Dữ Hạc lại không có bất kỳ ý kiến với gì với phong thái đó, dù sao bà ta và Lục gia cũng chênh lệch thực sự quá khổng lồ.
Huống chi, bây giờ Lục Nan đã là chủ tịch Thái Bình.
Phương Mộc Sâm không trì hoãn nữa: "Lục tiên sinh yêu cầu gì, chắc chắn hai vị cũng đã biết rõ, tôi sẽ không nhiều lời nữa. Lâm thiếu, xin mời đi theo tôi."
Lâm Dữ Hạc đứng dậy, Ngô Hân cũng đi theo, cười nói: "Dữ Hạc tuổi còn nhỏ, có một số việc còn chưa hiểu rất rõ, có lẽ lần này tôi cũng nên đi cùng nó."
Bà ta chủ ý muốn gặp mặt với Lục Nan. Vượt xa quá khứ, hiện tại dù là Lục Nan mới chỉ tùy ý tiết lộ một chút tin tức, nhưng vẫn đều có thể khiến người ta đếm được không biết bao lợi ích.
Phương Mộc Sâm nghe vậy, lại dừng bước. Hắn nhìn Ngô Hân, giọng nói rõ ràng mang theo vẻ nghi hoặc.
"Hai vị tiên sinh hẹn hò, Ngô nữ sĩ đi cùng là muốn làm gì?"
Ngô Hân bị hắn hỏi đến có chút lúng túng, cười khan nói: "Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt..."
Sắc mặt Phương Mộc Sâm lạnh xuống: "Ngô nữ sĩ ăn nói cẩn thận."
"Bà cần phải hiểu rõ, Lâm thiếu là đối tượng kết hôn của Lục tiên sinh." Giọng hắn mang theo nhắc nhở, "Loại chuyện lần đầu gặp mặt nhảm nhí này, hy vọng sẽ không có lần sau nữa."
Có lẽ là vì ở bên cạnh Lục Nan quá lâu, lúc Phương Mộc Sâm trầm mặt xuống cũng mơ hồ bao hàm một loại cảm giác lạnh lẽo khiến người khác run rẩy.
Ngô Hân nghẹn lời, bà ta nhớ tới chuyện mình vừa mới còn nhắc nhở Lâm Dữ Hạc nhiều lần, rằng nhất định phải làm bộ thân mật hết sức, kết quả chính mình lại làm ra sai sót, không khỏi á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng bà cũng chỉ có thể ngượng ngùng đáp: "Vâng, là tại tôi chưa hiểu đủ."
Phương Mộc Sâm liếc nhìn đồng hồ, nói: "Không còn sớm nữa, thời gian của Lục tiên sinh rất quý giá, tôi muốn đưa Lâm thiếu đi, Ngô nữ sĩ vẫn nên trở về đi."
Ngô Hân bó tay hết cách, cuối cùng cũng chỉ có thể rời đi.
Phương Mộc Sâm dẫn Lâm Dữ Hạc lên xe, đi tới bên cạnh xe, hắn đi lên trước một bước, mở cửa xe cho Lâm Dữ Hạc, giơ tay đệm ở nóc xe.
"Lâm thiếu, mời."
Lâm Dữ Hạc hơi kinh ngạc: "Cảm ơn."
Thái độ của Phương Mộc Sâm so với mới vừa đối mặt với Ngô Hân đã ôn hòa đi rất nhiều, hắn cung kính đáp: "Đó là phận sự của tôi."
Lâm Dữ Hạc lên xe, Phương Mộc Sâm đi tới ghế phụ, nói: "Lục tiên sinh đang ở tầng cao nhất phòng ăn vòm tròn Quốc Kim chờ cậu, ngài ấy có một buổi hội nghị, hai phút trước vừa mới kết thúc, không thể đi ra, cho nên cử tôi tới đón cậu."
Lâm Dữ Hạc có chút không hiểu sao đối phương lại phải giải thích với mình, cơ mà cậu vẫn gật đầu đáp lại: "Vâng."
Nửa giờ sau, ô tô đi đến cao ốc Quốc Kim. Hai người đi vào đại sảnh, phục vụ ấn thang máy giúp bọn họ, Phương Mộc Sâm không đi vào.
Lâm Dữ Hạc bất ngờ: "Anh không đi lên sao?"
Phương Mộc Sâm hơi khom người lại, đáp: "Đây là buổi hẹn hò của hai vị tiên sinh, không cần những người khác quấy rối."
Lâm Dữ Hạc nhận thức