Lâm Dữ Hạc là thật sự không ngờ rằng Lục Nan sẽ hỏi như vậy.
Lục tiên sinh cho người ta cảm giác quá mức nghiêm túc, thậm chí có chút nhiễm khói bụi trần nhân gian. Nếu như không phải đêm qua chính thân thể cậu trải nghiệm được độ cứng nóng rực đó, thì thậm chí Lâm Dữ Hạc còn rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ Lục tiên sinh có dục vọng.
Có điều Lâm Dữ Hạc lại cẩn thận suy nghĩ thêm nữa, dẫu sao là một người đàn ông, Lục tiên sinh sẽ để ý loại sự tình này thực ra cũng là điều bình thường.
Lâm Dữ Hạc trả lời một cách thận trọng: "Em không có ý đó, chỉ là vẫn luôn nghĩ tới chuyện gặp Lục gia... mới nói như vậy."
Lục Nan rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt tối tăm không rõ, có chút phức tạp.
Không biết có phải là ảo giác hay không, thậm chí Lâm Dữ Hạc còn cảm thấy cậu nhìn ra được từ trong mắt người đàn ông có một điểm bất lực.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lục Nan liền cúi đầu hôn hôn lên mắt Lâm Dữ Hạc, nói: "Không cần để ý như vậy."
"Ninh Ninh, ở chung không phải là làm nhiệm vụ, không có cách tối ưu, cũng không bắt buộc phải tùy thời tùy khắc đều phải tuân thủ nghiêm ngặt từng bước để giải quyết vấn đề."
Lục Nan thả dịu giọng nói xuống, bình tĩnh hòa nhã giảng giải.
"Trong khoảng thời gian ngắn chúng ta sẽ không tách ra, chúng ta vẫn còn một đoạn thời gian rất dài cần trải qua cùng nhau, chỉ có ở bên nhau một cách tự nhiên mới không bị nhìn thấu."
Anh hiếm thấy nói một lần nhiều như vậy.
"Còn nhớ lời tôi vừa nói không, quên đi hiệp nghị, mới là cách tốt nhất để hoàn thành nó."
Lục Nan ở trong lòng Lâm Dữ Hạc, vẫn luôn là kiểu hình tượng tinh anh "một câu tuyệt không nói hai lần" mạnh mẽ kiên cường, thế nhưng thời gian càng lâu, Lâm Dữ Hạc liền càng ngày càng phát hiện rõ ràng rằng bản thân cậu đã lầm.
Người đàn ông vẫn luôn cứ một lần lại một lần, thay đổi nhận thức của Lâm Dữ Hạc về anh.
Anh kiên nhẫn hơn trong tưởng tượng của Lâm Dữ Hạc nhiều lắm.
Lâm Dữ Hạc nghiêm túc gật đầu: "Em hiểu rồi."
Lục Nan lại hôn cậu một cái.
Bạn nhỏ ngoan như vậy, làm cho người ta có hôn thế nào cũng không đủ.
Hai người cùng nhau ra ngoài, bởi vì Lâm Dữ Hạc hành động còn có chút bất tiện, bọn họ cũng không có đi quá xa, trực tiếp tới tầng chót của khách sạn dùng cơm.
Mặc dù lúc ra cửa cũng đã là ba giờ chiều, trong phòng ăn lại không có mấy khách; mặc dù bồi bàn được đào tạo bài bản vẫn luôn mỉm cười hòa nhã, khiến cho người ta cảm thấy như được tiếp đón chu đáo, nhưng khi bồi bàn nghe thấy Lục Nan đặc biệt yêu cầu bọn họ lấy đệm lưng và đệm ngồi bệt tới, Lâm Dữ Hạc vẫn là cảm nhận được chút... quẫn bách không thể diễn tả bằng lời.
Có điều không thể không nói, hai tấm đệm mềm mại thật sự đã giảm rất nhiều áp lực cho eo và chân Lâm Dữ Hạc.
Món là do Lục Nan gọi, phong cách món ăn của Hương Giang vốn dĩ là hấp luộc, hơn nữa hiện tại Lâm Dữ Hạc cũng không tiện ăn thức ăn có tính kích thích, bữa cơm này ăn rất là thanh đạm.
Một chi tiết nho nhỏ duy nhất chính là, lúc ăn cơm, Lục Nan lại nhận được hai cuộc điện thoại.
Tuy rằng người đàn ông vẫn chỉ là mặt không biểu tình mà ngắn gọn đáp lại vài tiếng, nhưng kết hợp với hai ngày nay luôn liên tục nhận điện thoại, Lâm Dữ Hạc vẫn là cảm thấy, Lục tiên sinh thật vất vả.
Hôn lễ này bình tĩnh và thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng của Lâm Dữ Hạc nhiều lắm, cũng không biết sau lưng Lục tiên sinh đã bận rộn bao lâu rồi.
Dùng bữa xong sắc trời vẫn còn sớm, hai người liền ra bên ngoài đi dạo một chút.
Vốn dĩ thời gian này là phải tới Lục gia, nhưng Lục Nan nói Lục gia đang bận, một chuyến này liền không có thành.
Lâm Dữ Hạc phát hiện, Lục tiên sinh hình như cũng không mấy hứng thú với chuyện tới Lục gia.
Bọn họ không có đi xa, chỉ đi dạo trên bãi biển xung quanh khách sạn.
Thời tiết không tính là quá tốt, vẫn chưa tới chạng vạng mà mây đen trên bầu trời đã đè xuống, giống như là sắp đổ mưa.
Ngày mưa của Hương Giang dồn dập lại dài dằng dặc, đến mùa đông, ngày nắng ấm ấp lại càng là khó thấy.
Có được ánh nắng mặt trời rực rỡ xán lạn như buổi kết hôn hôm qua, thì càng là đáng quý, phá lệ quý hiếm. Hồi tưởng lại, càng làm cho người ta thấy may mắn.
Chi phí của khách sạn tương đối cao, hơn nữa bây giờ không phải là mùa du lịch, khách ở không coi như là nhiều, trên bờ biển càng là chỉ có duy nhất hai người Lâm Dữ Hạc bọn họ. Sóng biển nhẹ nhàng chậm rãi vỗ vào bờ biển, Lâm Dữ Hạc cởi giày, chân trần dẵm lên bãi cát ẩm ướt, chậm rãi đi về phía trước.
Trước mặt chính là sóng biếc mênh mông vô bờ, dường như không chỉ có mở rộng chân trời, mà cũng là mở rộng tâm trí.
Lâm Dữ Hạc dõi mắt trông về phía xa, phóng rộng tầm nhìn. Bên tai là tiếng sóng biển xa xăm, kèm thêm tiếng chim chóc hót ca, trở thành âm thanh trắng hay nhất, có thể làm thư giãn tâm tình dịu đi cảm tình nhất.
Trên vai trầm xuống, một chút lạnh mát mà gió thổi trên biển mang tới đột nhiên bị tản ra, Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu, liền thấy chiếc cằm đường nét cứng rắn cường tráng của người đàn ông.
Lục Nan choàng chiếc áo khoác gió lên vai cậu, cùng cậu, trông về nơi biển cả không bến bờ đằng xa.
Từ nhỏ đến lớn, thành tích môn khoa học tự nhiên của Lâm Dữ Hạc vẫn luôn rất tốt. Nhưng trong nháy mắt này, dường như cậu đột nhiên không thầy tự hiểu, hiểu được lời của Lục tiên sinh đã nói khi trước.
Thư giãn.
Thì ra thế gian đủ loại như vậy, bao gồm cả bãi cát dưới chân không ngừng bị sóng biển lấp qua, mây đen trên bầu trời chậm rãi tản ra, bao gồm cả hiệp nghị từng khiến cậu thời thời khắc khắc đều để ý, và nhiệm vụ cứ luôn canh cánh trong lòng kia.
Đều là cuộc sống.
Là cuộc sống thuộc riêng về Lâm Dữ Hạc, chỉ có một lần.
Gió có chút lạnh, hai người nán lại trên bờ biển một hồi, Lâm Dữ Hạc liền bị Lục Nan dẫn tới một rừng cây tránh gió bên cạnh bờ biển.
Tay của Lâm Dữ Hạc được người đàn ông nắm lấy, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay người đàn ông truyền tới, vì vậy cũng đoán được đối phương vì sao lại cau mày.
"Không lạnh." Lâm Dữ Hạc nói: "Thời tiết ở bên này vẫn là khá ấm áp ạ."
Lục Nan không nói gì nữa.
Nhưng cũng không hề buông tay cậu ra.
Hai người cứ như vậy nắm tay nhau đi tới rừng cây cạnh bờ biển, trong rừng cây cối tươi tốt, sức sống bừng bừng, nhưng cũng không có cỏ dại và nhành cây mọc lan tràn, có thể nhìn ra được là đã được trải qua chăm sóc tỉ mỉ.
Trong rừng cây còn có chòi nghỉ mát, có thể ngủ một giấc, hơn nữa chòi nghỉ mát vừa hay ở trên cao, ngồi ở bên trong, liền có thể trực tiếp nhìn về cảnh biển nơi xa.
Hai người vừa đi vào chòi nghỉ mát thì Lâm Dữ Hạc liền nhìn thấy đệm mềm đã được chuẩn bị từ trước.
... Không thể không nói, trình độ cẩn thận tỉ mỉ của Lục tiên sinh, đã hết lần này đến lần khác đổi mới nhận thức của Lâm Dữ Hạc.
Lâm Dữ Hạc ngồi trên tấm đệm mềm, nơi cậu ngồi không có hàng rào bảo vệ, có thể trực tiếp đối diện với bên ngoài chòi, Lục Nan không tiến vào, mà đứng ngay bên cạnh Lâm Dữ Hạc.
Anh chỉ chỉ vào cây cao lớn nhất bên cạnh chòi nghỉ mát.
"Đây là cây bông gạo năm đó ba mẹ tôi trồng xuống."
Lâm Dữ Hạc ngửa đầu nhìn về phía cây cành lá xum xuê to lớn vững chắc, chưa tới mùa hoa, hoa cây bông gạo chưa nở rộ, có điều chỉ nhìn tình hình sinh trưởng của nó, cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tráng lệ đầy sắc đỏ rực khi nở hoa.
"Nó rất tươi tốt." Lâm Dữ Hạc nói.
Cậu quay đầu lại nhìn về phía Lục Nan: "Có vẻ tình cảm của chú và dì rất tốt."
Lục Nan nhìn cây bông gạo ấy: "Ừ."
"Ba tôi là chuyên viên thẩm định, mẹ là nhà đầu tư mạo hiểm, bọn họ ở bên nhau rất nhiều năm, ban đầu Thái Bình chính là một tay bọn họ dựng lập lên."
Thì ra hai người đều là tinh anh lĩnh vực tài chính, thảo nào Lục tiên sinh lại ưu tú như vậy.
Lâm Dữ Hạc nói: "Nghề nghiệp có thể hỗ trợ nhau, có thể làm việc cùng nhau, rất tốt nhỉ."
Lục Nan lại lắc đầu: "Không, mẹ tôi vốn là một tay đua xe công thức."
Lâm Dữ Hạc sững sờ.
Này thực sự là ngoài dự liệu của cậu.
Cậu không nhịn được hỏi: "Vậy bọn họ là thế nào mà..."
"Bọn họ là quen biết nhau trong một buổi tiệc."
Tiệc rượu chẳng hay ho gì, đám người ôm tâm tư xấu xa riêng. Ba Lục đã chán ngán phải xã giao trốn lên sân thượng vắng vẻ, vừa lúc gặp được mẹ Lục giống ông bị bắt tới tham gia tiệc rượu.
Một mở đầu rất tầm thường.
Ai cũng không biết, từ nay về sau đó là cả một đời.
Lâm Dữ Hạc nghe xong, hỏi: "Dì là sau này mới chuyển sang làm nhà đầu tư mạo hiểm hay sao ạ?"
Tay đua xe công thức, nghe cũng rất ngầu.
Thế nhưng vì yêu mà đổi nghề thì lại càng ngầu hơn.
"Ừ." Lục Nan nói: "Khác biệt giữa bọn họ không nhỏ, cho nên sau này thay đổi trong cuộc sống cũng rất lớn."
Ba Lục cũng giống vậy, vốn dĩ ông là một người mùa đông ra khỏi cửa đều sẽ chê mặt trời quá lớn, sau này vậy mà lại trở thành hội viên của câu lạc bộ dã ngoại, còn đạt được chứng chỉ nhảy dù lượn loại B*.
Bước về phía trước một bước tuyệt không hề khó như trong tưởng tượng, thích một người chính là có thể vì người đó mà trở nên tốt hơn.
Lục Nan nói: "Tất cả mọi người đều nói bọn họ là người của hai thế giới, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy như vậy."
Lâm Dữ Hạc khẽ run.
Bọn họ là người của hai thế giới —— đây là lời Lâm Dữ Hạc đã từng nói.
"Nhưng nơi chúng ta tồn tại, vốn dĩ cũng chỉ là một thế giới."
Lục Nan nhìn về phía biển rộng thăm thẳm cách đó không xa, giọng anh trầm thấp từ tính, thêm từng trận từng trận sóng biển, mê hoặc lòng người một cách lạ kỳ.
"Cùng một mảnh trời, cùng một khoảng biển."
Lồng ngực Lâm Dữ Hạc căng lên.
Sóng biển vẫn như cũ chậm rì rì vỗ vào bờ biển, một lần lại một lần, tựa như vĩnh cửu.
Lâm Dữ Hạc mất tập trung nhìn ra ngoài khơi, hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Biển rất đẹp."
Lục Nan cũng đã thu hồi ánh mắt.
Anh nhìn Lâm Dữ Hạc, môi mỏng khẽ mím, đột nhiên nói: "Tôi muốn hôn em."
Lâm Dữ Hạc sững sờ: "... Dạ?"
Lục Nan đứng trước mặt Lâm Dữ Hạc, cúi đầu xuống nhìn cậu.
"Hôm nay phong cảnh tốt, biển rất đẹp."
"Tôi có thể hôn em chứ?"
Ngón tay Lâm Dữ Hạc hơi co lại, cảm giác đầu tiên là khẩn trương, nghi hoặc, mông lung, nhưng rất nhanh sau đó, như làn sóng cọ rửa bờ biển, cảm xúc này cũng đều đã bị cuốn trôi đi mất.
Chỉ còn lại một chút ấm áp khiến người ta quyến luyến.
Cũng có thể quên rằng hiệp nghị cần một sự khởi đầu.
Mà khởi đầu này thật ra cũng không hề khó khăn đến vậy.
Phong cảnh tốt, biển rất đẹp.
Bọn họ hôn nhau, dưới tiếng chim ca hát và cây bông gạo đang dần sinh trưởng.
——
Trời âm u đến là khủng khiếp, mây đen phủ kín bầu trời, đến hoàng hôn cũng đều không thể lộ ra vài phần ánh sáng.
Chạng vang bảy giờ hơn, trời đã tối hẳn xuống.
Các bạn học được mời tới chiều nay đều đã trở lại điểm xuất phát, bọn họ cất cánh trước khi mưa xuống, rất may mắn. Bởi vì tiết trời không tốt, đi đứng cũng không tính là tiện, Lâm Dữ Hạc không thể đích thân tới tiễn bọn họ, mọi người hẹn với nhau là trở về sẽ gặp lại.
Từ bờ biển trở về, Lâm Dữ Hạc và Lục Nan đi dạo ngay trong khách sạn. Thành thật mà nói, tuy rằng không thể ra ngoài, nhưng đối với Lâm Dữ Hạc mà nói dạo chơi ở đây cũng đủ phong phú, trong khách sạn không chỉ có phòng bể bơi đồ chơi, thậm chí còn có một rạp chiếu phim màn ảnh khổng lồ, hiệu quả tương đối khiến người khác chấn động.
Chờ đến khi cậu về đến phòng, thì cũng đều đã là hơn mười giờ rồi.
Lâm Dữ Hạc tắm xong đi ra, thấy Lục Nan đi qua ở bên ngoài thì liền cấp tốc quay người lại, tự thoa thuốc vào vết cắn trên môi của mình.
Thoa xong, rốt cuộc cậu mới yên tâm mà đi ra ngoài.
Kết quả vừa về phòng ngủ, Lâm Dữ Hạc đã nhìn thấy người đàn ông cầm thuốc mỡ chống viêm ngồi bên giường, hất hất cằm với cậu.
"Lại đây."
Sau gáy Lâm Dữ Hạc bỗng lạnh.
Vậy mà lại quên mất vết thương trên đùi.
"Em tự bôi là được rồi ạ." Lâm Dữ Hạc vội vội vàng vàng biểu thị, dù có nói thế nào đi chăng nữa, cậu cũng là một sinh viên ngành Y: "Vết thương đã lành khá tốt rồi ạ, ca ca đi tắm trước đi, buổi tối cũng có thể nghỉ ngơi sớm một chút."
Lục Nan không có kiên trì, đặt thuốc mỡ ở bên giường rồi liền đứng dậy tới phòng tắm.
Lâm Dữ Hạc im lặng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng đã làm xong công tác chuẩn bị tâm lý, nhưng vị trí bị thương này của cậu, chung quy vẫn là có chút quá mẫn cảm.
Cậu tin tưởng Lục tiên sinh, nhưng trải qua đêm qua, cậu đã không còn quá tin vào định lực của bản thân.
Lâm Dữ Hạc cấp tốc bôi thuốc lên vết xớt da ở trên đùi, động tác của cậu quá mức nhanh lẹ, lúc bôi xong, tiếng nước trong phòng tắm còn chưa có dừng lại.
Cất xong thuốc mỡ, Lâm Dữ Hạc lấy điện thoại tới, gửi cho các bạn học vài tin nhắn
Tính toán thời gian, giờ này bọn họ có lẽ là đã đến nơi rồi.
Có điều gửi đi một loạt các tin nhắn, Lâm Dữ Hạc đều không nhận được câu trả lời, không biết các bạn có phải chưa xuống máy bay hay không.
Lâm Dữ Hạc nhìn đồng hồ, lên mạng tìm kiếm một chút, muốn xem xem có tin tức kéo dài chuyến bay hay không.
Cậu vừa mở trình duyệt ra thì các loại tin tức được đẩy nhảy ra.
Vốn dĩ Lâm Dữ Hạc không mấy hứng thú với những tin tức tiêu khiển của giới giải trí mà những blogger đó đăng lên, có điều một tin tức liên quan tới Lục gia, lại đột nhiên hấp dẫn tầm mắt của cậu.
Tin tức đó chính là vào ngày hôm qua, cũng chính là báo cáo cùng ngày với ngày tổ chức hôn lễ của Lục Nan, nhưng người bị đưa tin không phải là Lục Nan, mà là gã em trai kia của anh, Lục Anh Minh.
Tuần trước Lục Anh Minh tổ chức một buổi party làm tình tập thể, bị phóng viên của tờ báo lá cải chụp được, trực tiếp bị vạch trần.
Tuy rằng Lục Anh Minh vẫn luôn chơi rất điên, nhưng làm ra cái loại party làm tình tập thể này thì vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa thực sự rất khủng, những bức ảnh bị tung ra chừng mực tương đối lớn.
Hơn nữa trước đó Lục Anh Minh mới có xu thế hồi tâm, còn phóng ra tin tức đính hôn, kết quả lại bị chụp được loại chuyện này, thực sự nổ một trận lớn.
Thậm chí ngay cả fans của vị bạn gái trước kia cũng bắt đầu châm chọc khiêu khích, mượn cơ hội dẵm lên vị hôn thê đương nhiệm của Lục Anh Minh, nói cô ta không quản được tim gã cũng không quản được người gã.
Các phương tiện truyền thông cũng bắt đầu náo nhiệt như đón Tết, đơn giản là vui mừng khôn xiết.
Tháng này KPI* ổn rồi.
Lâm Dữ Hạc thuận theo đó nhấp vào các đường link của một số phương tiện truyền thống nhìn lướt qua, phát hiện chuyện này đã lên đầu đề của các phương tiện truyền thông khác nhau, ngược lại thì chuyện hôn lễ của Lục Nan vì tư liệu quá ít mà bị dồn xuống vị trí ngoài rìa.
Ngược lại khiến cho buổi hôn lễ này thanh tịnh hơn rất nhiều.
Có điều dù sao cũng đều là họ Lục, những báo cáo đó cũng kéo Lục Nan vào không ít, phần lớn đều là so sánh sự khác biệt giữa hai anh em, các loại từ ngữ khoa trương lộ liễu trắng trợn, rất có phong cách của truyền thông Hương Giang trước giờ.
So sánh với Lục Anh Minh, Lục Nan tuy rằng không bị chụp được tư liệu gì, nhưng là bị bịa đặt không ít. Rất nhiều đưa tin đều nói anh là Liễu Hạ Huệ* hiện thế, bất kể là nam nữ cũng đều không có chạm qua, còn có không ít phương tiện truyền thông chụp được ảnh vệ sĩ của Lục Nan đuổi những nam thanh nữ tú tới tiến cận sáp lại gần anh đi.
Bị những tờ báo lá cải gọi thành Liễu Hạ Huệ cũng không phải chuyện tốt gì, hơn nữa Lục Nan trước nay chưa từng tiếp nhận phỏng vấn, trước nay đều chưa từng lên tiếng tỏ thái độ với các loại tin tức này, dẫn đến những lời đồn đãi suy đoán càng