Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

"Phải đi tìm một đứa tiện chủng, bảo vệ như một bảo bối."


trước sau

Tới gần buổi trưa, hai người xuống lầu dùng cơm, hành lý đã được trợ lý mang đi từ lâu, buổi chiều bọn họ sẽ trực tiếp tới sân bay, không trở lại nữa.

Cơm trưa vẫn là dùng trong khách sạn, mấy ngày qua thời gian Lâm Dữ Hạc rời khỏi khách sạn thật ra cũng không tính là dài, có điều ở đây cơ sở vật chất rất đầy đủ, cái gì cần có đều có, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

Hơn nữa nơi này là khách sạn dưới trướng Thái Bình, nhân viên tương đối kính trọng Lục Nan – vị cấp trên cao nhất này, trên tất cả các màn hình lớn nhỏ đều là phong cảnh tuyệt sắc làm vui sướng lòng người, không hề chiếu phát những tin tức theo phong cách đặc thù của giới truyền thông Hương Giang.

Lúc dùng cơm, vừa trải qua chút thời gian "nạp điện" ngắn ngủi, tinh thần Lục Nan đã tốt hơn nhiều so với trước đó—— mặc dù người ngoài nhìn vào anh vẫn là bộ mặt lạnh lùng băng giá, chẳng có gì khác biệt.

Anh nói với Lâm Dữ Hạc: "Buổi chiều phải đợi chứng chỉ mang theo an toàn, sau đó là có thể đi rồi."

Lâm Dữ Hạc đang ăn há cảo: "Chứng chỉ an toàn?"

"Ừ." Lục Nan nói: "Tôi muốn chuyển mộ phần của ba mẹ về nội địa, cần có chứng chỉ khi đưa hộp tro trốt qua hải quan."

Chuyển về nội địa?

Lâm Dữ Hạc có hơi bất ngờ, cậu không ngờ rằng lần này tới đây Lục tiên sinh vẫn còn nhiệm vụ quan trọng như vậy.

Tuy rằng lăng mộ của ba mẹ Lục Nan nằm ở vị trí rất kém trong nghĩa trang của Lục gia, nhưng đã xem qua những tin tức của truyền thông Hương Giang, Lâm Dữ Hạc biết rõ rằng Lục gia tương đối để ý mấy kiểu thứ như mặt tiền này, hơn nữa quan hệ giữa Lục gia và Lục Nan căng thẳng như vậy, cũng không biết lần chuyển mộ phần này có thể thuận lợi tiến hành hay không.

Mà định luật Murphy* dường như luôn hiệu nghiệm vào những lúc không thích hợp chết tiệt, buổi chiều, quả thật hành trình của hai người xảy ra vấn đề.

Còn là loại vấn đề hỏng bét nhất.

Ông cụ của Lục gia, Lục Quảng Trạch, vậy mà lại tự mình ra mặt.

Lúc ông cụ Lục tới, Lục Nan bọn họ đang nghỉ ngơi ở một khách sạn cách khu mộ của tổ tiên Lục gia không xa, nơi này cách cục quản lý xuất nhập cảnh khá gần, cũng tiện để lấy được chứng chỉ mang theo an toàn sớm nhất có thể.

Nhưng rốt cuộc vẫn là muộn một bước.

Lúc đầu Lâm Dữ Hạc còn không biết có chuyện gì xảy ra, cậu chỉ nhìn thấy dưới lầu có một đoàn xe màu đen đi tới. Lục Nan trực tiếp gọi Phương Mộc Sâm tới, để Phương Mộc Sâm dẫn cậu đi, Lâm Dữ Hạc mới biết được, Lục gia từ lúc bắt đầu tổ chức hôn lễ đã không có động tĩnh gì, vậy mà lại cũng không phải là thật sự im lặng.

"Tới cổng cục quản lý xuất nhập cảnh, bên đó sau khi làm xong chứng chỉ khẩn cấp sẽ trực tiếp giao cho em."

Lục Nan giúp Lâm Dữ Hạc chỉnh lại sợi tóc mềm mại hơi xõa ra trước trán.

"Em là bạn đời hợp pháp của tôi, nếu như tôi không tới đó, chứng chỉ này chỉ em mới có thể lấy."

"Giúp tôi đưa ba mẹ về nhà, được không?"

Lồng ngực Lâm Dữ Hạc hơi khó chịu, chóp mũi có chút lên men, không biết là bởi vì một câu "bạn đời hợp pháp", hay là câu "giúp tôi đưa ba mẹ về nhà" kia.

"Vâng." Cậu nghiêm túc gật đầu: "Em sẽ làm vậy."

Lục Nan chỉ nói những lời này một lần, cũng không hề căn đi dặn lại, tựa như rất yên tâm về Lâm Dữ Hạc.

Nhưng Lâm Dữ Hạc lại không quá yên tâm về anh: "Vậy còn anh, ca ca? Nếu như Lục lão tiên sinh đến đây..."

Cho dù bỏ qua vô vàn những tin tức của truyền thông Hương Giang, chỉ riêng nghĩ đến Lục Quảng Trạch cả đời dốc sức tạo ra một vị trí không hề nhỏ trong giới thương nghiệp, Lâm Dữ Hạc cũng có thể tưởng tượng ra được, vị Lục lão tiên sinh này cũng không phải một người dễ ở chung được là bao.

"Không sao."

Giọng điệu của Lục Nan lại rất bình tĩnh, tựa như ngoài Lâm Dữ Hạc và ba mẹ ra, những người khác đều không thể tác động vào cảm xúc của anh chút mảy may nào.

"Ông ta tới là để bàn hợp đồng khai phá khu Nam Loan với tôi, Lục gia buộc phải giành được khu Nam Loan, nhưng tôi lại nhanh hơn bọn họ một bước."

Người đàn ông bình thản miêu tả hai ba câu không có gì kỳ lạ, cứ vậy hời hợt vén ra chuyện lớn đủ để làm thay đổi kết cấu của toàn bộ Hương Giang này.

"Hợp đồng đã ký xong rồi, không cần lo lắng."

"Đi thôi, tới sân bay chờ tôi, tôi sẽ nhanh tới đó thôi."

Lâm Dữ Hạc không ngờ rằng chỉ vẻn vẹn mấy ngày ngắn ngủi ở Hương Giang này, Lục Nan vậy mà đã làm nhiều chuyện như vậy. Cậu không hiểu những thứ này, cuối cùng vẫn là lựa chọn giao toàn bộ tín nhiệm cho Lục Nan.

"Được."

Cậu hít một hơi thật sâu, cười cười vẫy tay với Lục Nan.

"Lát nữa gặp lại, ca ca."

Lục Nan cầm ngón tay của cậu, nhéo nhéo.

"Lát nữa gặp lại."

Phương Mộc Sâm dẫn đường cho Lâm Dữ Hạc, Lục Nan cũng cùng đi xuống lầu, ở đại sảnh tầng một, bọn họ vẫn là gặp phải vệ sĩ của Lục gia vừa tiến vào.

Cuối cùng Lâm Dữ Hạc cũng tận mắt nhìn thấy cái vị được mệnh danh là cá sấu khổng lồ của giới

thương nghiệp truyền kỳ một đời.

Mở đường là sáu tên vệ sĩ cao to mặc tây trang màu nâu, đằng sau là một ông già tóc mai nâu xám bước vào. Thành thật mà nói, dáng vẻ của ông ta hòa nhã hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Lâm Dữ Hạc, giữa hai lông mày tràn đầy ý cười bình thản, không có chút hung ác nào.

Hơn nữa có thể sinh ra bốn người con trai nổi tiếng khắp Hương Giang và người cháu như Lục Nan, tư chất của bản thân Lục lão tiên sinh cũng không cần nhiều lời nữa. Lúc còn trẻ, ông ta cũng nổi tiếng đẹp trai nhiều tiền, cho dù đã đến cái tuổi 80,90 thì thời gian vẫn chẳng hề khắt khe với ông ta nửa phần.

Bản thân Lục lão tiên sinh thoạt nhìn mới chỉ có hơn năm mươi tuổi, thậm chí ngay cả tóc cũng chẳng có mấy sợi bạc. Khi xuất hiện trong mắt mọi người, trên mặt Lục lão tiên sinh vẫn còn treo nụ cười, thậm chí còn trông có vẻ hơi hiền hậu.

Ngữ khí ông ta nói với Lâm Dữ Hạc cũng rất ôn hòa: "Cậu chính là vợ* của tiểu Nan sao?"

*vợ: nguyên gốc là 爱人 người mà ... yêu, thường dùng với nghĩa vợ/chồng, mình phân vân k biết nên để vợ hay chồng nữa.

Lâm Dữ Hạc còn chưa trả lời thì đã nghe thấy được giọng nói lạnh như băng của Lục Nan: "Dẫn em ấy đi."

Phương Mộc Sâm lên tiếng trả lời: "Vâng."

Anh ta cũng không chào hỏi Lục lão tiên sinh, trực tiếp muốn dẫn Lâm Dữ Hạc rời đi.

Lục lão tiên sinh vẫn cười híp mắt, thoạt nhìn như không hề bị xúc phạm chút nào.

Nhưng vệ sĩ phía sau ông ta lại không có nhường đường, để cho Lục lão tiên sinh có thể tiếp tục nói với Lâm Dữ Hạc: "Cậu là một đứa trẻ thành thật, có thể vẫn không biết, tiểu Nan vì để những người kia không quấy rối hôn lễ của hai người, quấy rối cậu mà cố ý thả tin tức xấu của em trai ruột thịt mình ra, thế nhưng làm cho trong nhà được một phen thể diện biết bao."

Lâm Dữ Hạc đúng thật là không biết chuyện này.

Ngày hôm qua đúng là cậu nhìn thấy tin tức Lục Anh Minh tổ chức party... làm tình tập thể, nhưng không hề biết đó là do Lục Nan thả ra.

Lục lão tiên sinh lắc đầu, thở dài một cái: "Che chở như vậy, có thể bảo vệ người thành bộ dạng gì đây?"

Ông ta nói một cách ôn hòa: "Người được nuôi trong nhà kính, đều là phế vật."

Giọng điệu của Lục Nan cũng rất bình thường.

"Để em ấy đi."

"Để em ấy ở lại đây, sẽ không phải là kết quả mà ông muốn thấy đâu."

Tuy rằng lời này rất bình tĩnh, nhưng thực sự là ý tứ đe dọa quá nồng, vệ sĩ đằng sau Lục lão tiên sinh đồng loạt làm ra tư thế phòng bị, hai bên giương cung bạt kiếm, bầu không khí hết sức căng thẳng.

Chỉ có Lục lão tiên sinh vẫn mang vẻ mặt ban đầu.

Ông phất tay một cái, nói: "Chuyện của con cháu, muốn ngăn cũng không ngăn được, đi đi."

Phương Mộc Sâm và vệ sĩ liền lập tức bảo vệ Lâm Dữ Hạc rời đi, nhưng trước khi Lâm Dữ Hạc rời đi, cậu lại vẫn nghe thấy được một đoạn lời cuối cùng của Lục lão tiên sinh.

Lục lão tiên sinh lại khe khẽ thở dài, như là sự cưng chiều của người lớn đầy tình yêu thương khi đối diện với trò náo loạn của trẻ nhỏ.

"Tiểu Nan, cậu ấy à, giống hệt với ba cậu."

"Hai người các người đều là gặp nhiều người chính đáng quá rồi, cảm thấy chán ngấy, buộc phải đi tìm đồ tiện chủng, bảo vệ như là bảo bối."

Giọng điệu ông ta vẫn là cái loại rất hòa nhã ôn tồn ấy.

"Cuối cùng thì sao? Cậu xem xem kết cục của nó."

"Mất thể diện biết bao."

_______________________________

* Định luật Murphy (Murphy's Law) hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu: "Việc gì có thể sai thì sẽ sai" (tiếng Anh: Anything that can go wrong, will go wrong.) Người ta đã kiểm tra định luật này bằng cách thả một miếng bánh mì phết bơ từ trên xuống và chẳng hiểu sao số lần mặt phết bơ chạm đất cũng nhiều hơn. Đó là lí do định luật này còn có tên gọi là "Định luật bánh bơ"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện