Lâm Dữ Hạc vắt ngang trên bả vai người đàn ông, cứ như thế trực tiếp bị khiêng vào phòng.
Cậu không phải là không nghĩ tới phản kháng, dẫu sao thì cái tư thế này thực sự khiến người khác mất thể diện, giống như đứa trẻ không nghe lời phải bị phụ huynh giáo huấn vậy.
Nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ nỗi đau nhức vì bị xương vai cộm vào, vừa mới giãy giụa một chút thì chân liền bị người đàn ông vươn tay ra bắt chặt lấy.
Thành thật mà nói, khi một chàng trai đã thành niên thực sự giãy giụa, thì loại sức lực ấy thực sự rất khó có thể áp chế xuống được, nhưng hiển nhiên điều này đối với Lục Nan lại không được tính là chuyện khó gì.
Vài lần nếm trải trong thời gian ở chung với nhau từ trước đến nay, gần như Lâm Dữ Hạc lần trước so với lần sau càng lĩnh hội được một cách sâu sắc về sự chênh lệch một trời một vực giữa sức lực của hai người.
Không chỉ có sức lực mà ngay cả kỹ xảo cũng vậy. Lục Nan chỉ nhẹ nhàng nắm lấy Lâm Dữ Hạc một chút đã có thể khiến chân Lâm Dữ Hạc tê rần, ngay cả động cũng không dám động.
Hơn nữa Lục Nan khiêng hơn 50kg ở một bên vai lại vẫn có thể lên tiếng một cách thoải mái: "Đừng nhúc nhích."
Trùng hợp bọn họ phải vào cửa phòng ngủ.
"Cẩn thận đụng vào."
Giọng người đàn ông rất bình tĩnh, trong lời nói lại ẩn chứa sự uy hiếp rõ ràng.
Bất luận cử chỉ có kiên nhẫn săn sóc đến mức nào thì từ trong xương cốt, anh vẫn là một người đàn ông có dục vọng chiếm hữu và tính xâm lược mạnh mẽ đễn cùng cực.
Lâm Dữ Hạc ngẩn ra, đến lúc cậu phản ứng lại thì đã được thả xuống rồi.
Nhưng như vậy cũng không hề khiến cậu thả lỏng ra được bao nhiêu.
Vì cậu đang bị đặt trên giường gỗ lớn trong phòng ngủ.
Thật ra hoàn cảnh lần này còn có thể khiến người khác thoải mái hơn chút so với lần trước ở phòng tổng thống trong khách sạn, Lâm Dữ Hạc đã quen với chiếc giường này rồi, đã quen với việc ngủ chung với người đàn ông.
Và hôn môi với anh.
Nụ hôn này rất sâu, dẫn tới cằm cậu cũng bị bóp đến mức hơi đau. Mỗi một tấc góc khuất bí mật đều bị tinh tế chạm qua, giống như ký hiệu, như thể muốn mượn sự đụng chạm này để biến cả người cậu trở thành vật sở hữu của riêng mình anh.
Lâm Dữ Hạc không có kinh nghiệm gì, bởi vậy cũng không thể nào so sánh được, không biết liệu có phải rằng tất cả những nụ hôn đều sẽ khiến người ta khó chống đỡ như vậy hay không.
Không chỉ là động tác xâm nhập mà ngay cả hơi thở cũng vậy.
Hương gỗ mun quá gắt, như thể chỉ lây nhiễm mùi vị còn chưa đủ mà còn muốn bá đạo xâm nhập vào trong máu thịt.
Mãnh liệt, độc đoán như chính con người anh, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể đánh dấu sự xâm chiếm.
Lâm Dữ Hạc bị hôn đến mức hơi mê man. Bình thường những lúc thanh tỉnh cậu đã không hiểu, lúc này lại càng khó mà nghĩ rõ ra được rằng tại sao rõ ràng những lúc hôn hô hấp rất khó khăn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cuối cùng lúc này mới được cung cấp oxy.
Như thể oxy có nguồn cung cấp độc quyền.
Bản thân Lâm Dữ Hạc còn cảm thấy cậu đã choáng váng rồi.
Nếu không thì sao cậu lại có suy nghĩ đi ngược với thường thức sinh hoạt và nguyên lý trong y học thế này.
Cậu đang nghĩ ngợi linh tinh thì lực nắm trên cằm đột ngột tăng mạnh lên, đường nét trên xương cằm bị ngón tay hơi thô ráp tỉ mỉ ma sát, dẫn theo chút ý vị uy hiếp, nụ hôn cũng ngày càng sâu hơn, như thể muốn trừng phạt sự mất tập trung của cậu.
Lâm Dữ Hạc không thể không bỏ đi ý nghĩ đó.
Nhưng cậu càng chuyên tâm thì lại càng hãm sâu vào đó.
Dưới tận sâu đáy lòng ẩn ẩn có lời cảnh cáo, nhưng cậu lại không thể nào dứt ra.
Mãi đến khi phần thịt mềm bên trong má bị một lực không dễ cự tuyệt lướt qua, gợi dậy một trận đau nhức, Lâm Dữ Hạc mới gọi lại được một chút thần trí ít ỏi.
"Ưm..."
Đau.
Lúc đầu Lâm Dữ Hạc cho rằng đau đớn này cũng nằm trong một phần của động tác mang lại, nhưng cậu vừa mới cau mày thì người đàn ông vẫn đang nắm cằm cậu đột ngột dừng lại, buông bờ môi cậu ra.
Thái dương Lục Nan ẩn ẩn nổi lên gân xanh, lúc nói chuyện cũng là phải tận lực khắc chế ngữ khí của mình.
"Há miệng."
Toàn bộ lông mi Lâm Dữ Hạc đều đã ướt đẫm rồi, cậu hơi căng thẳng mấp máy môi, có chút không hiểu vì sao, dưới mệnh lệnh của người đàn ông, cậu vẫn là ngoan ngoãn mở miệng ra.
Lục Nan liếc nhìn một cái, giữa mi tâm lại càng căng chặt lại.
Lâm Dữ Hạc đang muốn hỏi làm sao vậy thì ngay sau đó cằm liền lập tức bị nắm lấy nâng lên.
Lục Nan lại nặng nề mà hôn cậu một cái.
Như thể đã nhẫn nhịn quá lâu, vậy nên một khi bắt đầu, thì rất khó có thể dừng lại được.
Cả quá trình không ngơi nghỉ một chút nào, đến khi rời khỏi bờ môi rồi lại vẫn có thể để lại dấu hôn lên những nơi khác. Lâm Dữ Hạc trời sinh thiếu sắc tố tự nhiên, màu sắc cả người đều là trắng muốt, giờ khắc này những vết tích do bị ngoại lực tạo nên ấy lại càng tôn thêm, khiến màu trắng ấy lại càng nổi bật một cách trắng trợn, gần như khiến người ta không thể nào rời mắt.
Cho dù bản thân Lâm Dữ Hạc không thể nhìn thấy những dấu vết trên cổ của mình thì cũng có thể cảm nhận rõ ràng được thứ đang chống lại.
Rất quen thuộc.
Sự quen thuộc về cơ thể có thể xoa dịu rất nhiều cảm xúc—— sau khi ôm hôn với Lục Nan xong, Lâm Dữ Hạc liền suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này. Sự đụng chạm giữa da thịt có thể an ủi người khác, hiệu quả trấn an sinh lý và tâm lý tác động qua lại lẫn nhau, khắc sâu vào nhau, cuối cùng trở thành phản xạ có điều kiện.
Khi ôm thì thấy yên tâm, khi nhớ thì muốn hôn.
Cho nên muốn tiến thêm một bước cũng là rất bình thường, thuận lý thành chương. Lâm Dữ Hạc có nghĩ tới, này cũng không có gì lạ.
Cũng giống như cậu không muốn yêu đương lại đồng ý kết hôn, trước khi Lâm Dữ Hạc quen biết Lục Nan thì chưa bao giờ nghĩ tới tình dục, nhưng bây giờ lại cũng không hề phản kháng.
Phản ứng sinh lý của cơ thể con người, quá bình thường.
Vì vậy loại thái độ mặc cho người đòi hỏi này cứ thế càng khiến tình hình trở nên mất khống chế, không thể nào dừng lại.
Ngọn lửa từng tấc từng tấc tràn lan xuống phía dưới, từng nhánh từng nhánh một, hội tụ thành ngọn lửa hừng hực.
Vị trí bị nắm chặt lấy khi Lâm Dữ Hạc tiến vào phòng ngủ vẫn còn đọng lại chút tê dại, lúc này phần da thịt chung đụng kia lại đập thình thịch theo hơi thở, như thể lại bắt đầu đau đớn muộn phiền một lần nữa.
Lâm Dữ Hạc không tự chủ được mà nghĩ tới lúc thực hiện bước cuối cùng sẽ rất đau.
Nhưng ngoài một chút run rẩy theo bản năng của cơ thể ra thì cậu không hề làm ra những phản kháng nào khác.
Tấm vải rộng rãi khoác lên khi rửa tay bị người đàn ông dùng một tay nhẹ nhàng cởi xuống, vứt sang một bên, lộ ra từng mảng từng mảng da thịt trắng muốt đến phát sáng, được vải vóc mềm mại tôn lên, bắt mắt hơn bao giờ hết.
Lâm Dữ Hạc nửa dựa vào đệm mềm ở đầu giường, ánh mắt dần thả lỏng tiêu cự, nhìn về phía trần nhà.
Lòng bàn tay to lớn ấm nóng bao phủ lên làn da mát lạnh, kích thích bắp thịt Lâm Dữ Hạc bất giác co thắt lại.
Ngược lại thì tinh thần cậu lại dần thả lỏng ra.
Như thể chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng đến trước mắt.
Tay của Lục Nan rất nóng, trước giờ vẫn luôn là như vậy, chạm vào nơi nào thì nơi ấy sẽ nóng lên, thậm chí còn có chút nóng bỏng. Lâm Dữ Hạc chớp mắt, cố gắng khống chế hơi thở của bản thân.
Nhưng cậu vừa mới chậm rãi thở một hơi thật dài thì lại nghe thấy giọng nói của Lục Nan.
"Nơi này còn chưa khỏi sao?"
Nơi lòng bàn tay ấm áp dán lên, là phần miệng huyệt của Lâm Dữ Hạc.
Cũng là chỗ mà thật lâu trước đó bị ma sát nhiều đến nỗi rách ra.
Lâm Dữ Hạc giật mình, không ngờ lúc này rồi mà Lục Nan còn nói vấn đề này, cậu dừng lại một chút rồi mới đáp: "Đã khỏi rồi ạ."
Đã lâu như vậy rồi, sao mà chưa khỏi cho được.
Thế nhưng tay của Lục Nan lại không hề di chuyển.
Sắc mặt anh không hề dao động, giọng nói rất ổn định, giống như đang thật sự muốn tỉ mỉ thảo luận với Lâm Dữ Hạc về vấn đề này.
"Vẫn còn đỏ."
Lâm Dữ Hạc không tự chủ được mà co rút lại một cái.
Da ở nơi đó vỗn dĩ rất mẫn cảm, vả lại loại nói chuyện vào giờ khắc này khiến người ta càng cảm thấy... xấu hổ một cách lạ thường.
Như thể chỉ có một mình cậu là không đứng đắn.
"Không sao đâu ạ, đó là phần thịt mềm mới phát triển sau khi da bị rách, qua khoảng thời gian này là ổn rồi." Lâm Dữ Hạc nhẹ giọng nói.
Lục Nan rũ mắt, chậm rãi lặp lại một lần nữa: "Qua khoảng thời gian này?"
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Vâng."
Đầu ngón tay Lục Nan khẽ ma sát ở nơi đó, lập tức khiến người dưới tay anh run lên.
Giọng người đàn ông rất trầm: "Đã một tháng rồi."
Lâm Dữ Hạc im lặng.
Lục Nan hỏi: "Em không bôi thuốc sao?"
Lâm Dữ Hạc mím mím môi, giọng rất nhẹ: "Có bôi..."
Lục Nan giương mắt nhìn cậu, trong con ngươi ẩn mang theo tối tăm khó dò: "Trong hòm thuốc vẫn chứa đầy thuốc mỡ, nhiều nhất cũng mới chỉ được dùng hai lần."
Lúc này Lâm Dữ Hạc mới ý thức được, người đàn ông thực sự là muốn "tỉ mỉ thảo luận" với cậu.
"Son dưỡng môi cũng vậy." Lục Nan nói: "Tôi đã tìm ra tất cả những thỏi son dưỡng môi trong nhà, em chỉ mang một thỏi tới trường. Nhưng cho dù thỏi đó đã dùng hết sạch rồi thì một thỏi cũng không đủ cho em dùng trong một tháng này."
"Ninh Ninh."
Người đàn ông vươn tay ra, bao phủ lên gáy Lâm Dữ Hạc.
"Tại sao không bôi thuốc?"
Sau lưng Lâm Dữ Hạc đột nhiên lạnh lên.
Cậu vẫn không thể thích ứng được với sự thay đổi đột ngột của bầu không khí và vấn đề bị vạch trần trực diện như thế này, chỉ có thể vội vàng trả lời, muốn lấp liếm cho qua.
"Không sao, không nghiêm trọng lắm ạ..."
Nhưng Lục Nan lại không dễ bỏ qua như vậy.
Anh khẽ gập ngón tay lại, dưới lòng bàn tay chính là xương cổ nhô lên của Lâm Dữ Hạc, cậu gầy đến mức gần như chỉ còn lại một lớp da mỏng.
"Trước khi thi em cũng nói như vậy."
"Kết quả là hôm nay ở bên ngoài em cứ luôn dụi mắt, buổi chiều lúc ở rạp chiếu phim còn ấn vào khóe mắt. Ban ngày lúc ăn thì chẳng nói năng gì, vừa rồi lúc hôn em mới phát hiện trong miệng mình có vết nhiệt miệng."
Lục Nan hiếm thấy mà nói một đoạn dài như vậy, lại càng lộ rõ chất giọng trầm thấp và ngữ khí lạnh lùng cứng rắn của anh.
"Đây chính là "không sao" mà em nói sao?"
Lâm Dữ Hạc triệt để ngớ người ra rồi.
Cậu không ngờ tới, cũng không thể nghĩ ra được.
Tại sao lại có người quan tâm cậu đến vậy, luôn tỉ mỉ chú ý cậu đến vậy.
Cậu mấp máy môi, lại ngay cả một từ cũng không nói ra được.
Trong phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh lại.
Tuy rằng Lâm Dữ Hạc không thể nào xem nhẹ lòng bàn tay bao phủ trên gáy mình, nhưng sức lực lại không tính là lớn, làn da mát lạnh bên dưới cũng được người nọ vươn tay ra phủ lên chăn mềm mại, sẽ không thấy lạnh. Nhất thời bầu không khí trở nên cứng nhắc, mà người đầu tiên phá vỡ sự im lặng này lại vẫn là Lục Nan.
Người đàn ông thu lại tính công kích mà bản thân vô tình để thoát ra, thả dịu ngữ khí lại.
"Hai tuần trước, tôi ở Hương Giang, nhận được nhắc nhở của mạng gia đình, phát hiện có số lượng lớn lưu lượng dao động."
"Tôi kiểm tra bảo mật, phát hiện là em đang livestream."
Để phòng ngừa bị tấn công hoặc rò rỉ thông tin, tất cả những mạng riêng mà Lục Nan dùng đều sẽ có cài đặt bảo mật, lúc đó Lâm Dữ Hạc dùng thiết bị của mình để kết nối mạng, vậy nên cùng lúc thì Lục Nan cũng nhận được nhắc nhở có người kết nối.
Khi đó Lâm Dữ Hạc đang trong giai đoạn ôn tập cuối kỳ, cậu nhận được tin nhắn của đối tác, nói cậu đừng quên cập nhật chút trạng thái trên web. Sau khi suy xét xong thì Lâm Dữ Hạc liền mở livestream.
Tuy rằng cậu là blogger thư pháp, nhưng cũng không phải chỉ livestream luyện viết chữ, lần này cậu livestream tự học một lần.
Đúng dịp cuối kỳ, học sinh sinh viên ôn bài rất nhiều, lại thêm vốn dĩ số lượng fans trong kênh livestream của Lâm Dữ Hạc không ít, vậy nên cho dù không có thông báo từ trước thì lần livestream này vẫn thu hút