Lục Nan chỉ trầm mặc vài giây nhưng lại giống như đã trầm mặc thật lâu thật lâu rồi vậy, lâu đến mức anh – người chưa từng để lộ ra sự mệt mỏi trước mặt người khác lại đột nhiên có chút mệt mỏi, thậm chí đã mệt đến cùng cực.
Anh nói: "Em không làm phiền tôi gì cả."
Đối với những suy nghĩ thâm căn cố đế này của Lâm Dữ Hạc, Lục Nan không hề phản bác lại, anh chỉ trả lời duy nhất câu nói ấy của cậu.
"Tôi không muốn làm gì cả, người tôi thích chỉ có mình em."
Lục Nan nói chuyện rất bình tĩnh, tựa hồ chẳng hề phù hợp với lời tỏ tình như thề non hẹn biển mà lẽ ra nó nên thể hiện.
Ngược lại càng giống như một lời trần thuật bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Có lẽ là đã biết Lâm Dữ Hạc chẳng chút quan tâm tới những chuyện có liên quan tới tình cảm, vậy nên Lục Nan cũng không nói nhiều nữa.
Anh chỉ nói: "Không còn sớm nữa rồi, ăn cơm thôi."
Dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn bữa tối rồi, món ăn bày ra đầy oặp bàn, rất thịnh soạn. Canh bí hầm xương đang bốc lên làn khói trắng nghi ngút thơm phức, những lát thịt bò béo ngậy nổi lên trong bát canh chua tươi ngon, đĩa rau cải giòn rụm nhuộm một tầng ánh sáng óng ánh, nấm ngọc châm đầy đặn vốn trắng mềm lại nhiễm chút màu vàng kim bởi những lát thịt hơi cháy.
Còn có cả món hoành thánh cay* đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Dữ Hạc, bệnh cảm mạo của cậu vừa mới khỏi, rốt cuộc sau nhiều ngày như vậy cũng được nếm hương vị tươi cay quen thuộc này rồi.
Bữa cơm này món nào cũng rất hợp khẩu vị, nhưng Lục Nan lại không ăn.
Anh nhận được một cuộc gọi, nói rằng có một hợp đồng cần anh xem xét, vì khá gấp nên anh tới thư phòng trước.
Lâm Dữ Hạc ăn tối một mình, không biết vì sao mà cậu lại cảm thấy món hoành thắng cay hôm nay cay hơn mọi khi.
Cay đến mức một người lớn lên ở Tứ Xuyên như cậu mà còn có chút chịu không nổi.
Đến lúc cậu ăn xong rồi Lục Nan vẫn chưa làm việc xong, Lâm Dữ Hạc đành cất đồ ăn vào trong tủ lạnh trước. Lúc ăn cậu đã lấy ra một phần riêng để ăn, vì vậy hơn nửa phần cơm và thức ăn còn lại cậu đều chưa động vào, vẫn giữ lại được.
Chỉ có điều là đợi đến rất muộn rồi nhưng Lâm Dữ Hạc cũng không biết đối phương có ăn cơm nữa hay không, trong lúc chờ cậu có đi qua thư phòng mấy lần nhưng từ đầu đến cuối cửa phòng vẫn luôn đóng chặt, có vẻ Lục Nan vẫn còn đang bận.
Mãi đến lúc chuẩn bị đi ngủ Lâm Dữ Hạc mới nhìn thấy Lục Nan.
"Em thoa son dưỡng môi chưa?" Người đàn ông đi tới kiểm tra cậu: "Uống nước chưa?"
Lâm Dữ Hạc nhanh chóng nghe lời làm theo rồi nằm xuống chuẩn bị ngủ. Cậu không muốn làm chậm trễ thời gian của Lục Nan, mấy ngày gần đây ca ca đã đủ bận rồi, cần được ngủ sớm.
Nhưng đợi đến khi Lâm Dữ Hạc nằm xuống rồi thì Lục Nan lại chỉ là giúp cậu dém góc chăn chứ không ngủ cùng cậu.
Thấy người đàn ông đứng bên cạnh giường định tắt đèn, Lâm Dữ Hạc hơi sững sờ: "Anh không ngủ sao?"
"Tôi vẫn còn chút việc" Lục Nan nói: "Em ngủ trước đi."
Lâm Dữ Hạc hơi bất ngờ, cổ họng nghẹn lại, hỏi anh: "Gần đây ca ca rất bận sao ạ?"
"Không bận lắm, không mấy khác so với bình thường." Lục Nan nói.
Anh trấn an cậu: "Gần đây không có gì đáng lo ngại cả, không cần lo lắng, em ngủ đi."
Lục Nan nói như vậy là muốn để Lâm Dữ Hạc đừng nghĩ nhiều, nhưng Lâm Dữ Hạc nghe thấy thế thì lại ngẩn người ra.
... Bình thường cũng bận như thế này sao?
Lâm Dữ Hạc chưa kịp nghĩ kỹ thêm thì người đàn ông đã cúi người xuống, hôn lên trán cậu.
Một nụ hôn chúc ngủ ngon rất nhẹ nhàng.
Đèn bị tắt đi, phòng ngủ chìm vào bóng tối, Lâm Dữ Hạc nghe thấy một giọng nói trầm thấp quen thuộc.
"Ngủ ngon, mơ đẹp."
Một tiếng "lạch cạch" vang lên, cửa bị đóng lại.
Lâm Dữ Hạc mở to mắt nhìn trần nhà, cậu nghĩ, ngày nào ca ca cũng chúc cậu ngủ ngon, còn cậu thì sao?
Ca ca có ngủ ngon không?
Màn đêm tối đen như mực, tuỳ ý xâm nhập vào trí óc con người.
Một đêm tĩnh mịch, sáng sớm ngày hôm sau Lâm Dữ Hạc dậy rất sớm. Trong phòng ngủ vẫn chỉ có một mình cậu, cậu ngồi dậy, ngồi ngây ngốc trên giường một hồi, không biết từ lúc nào tay cậu đã vươn sang bên phía bên kia giường.
Giường lạnh, không có chút nhiệt độ nào, không biết là vì người nọ dậy sớm hay là không ngủ.
Lâm Dữ Hạc rửa mặt xong thì đi ra ngoài, Lục Nan đã ngồi trong phòng khách rồi, anh nhìn thấy cậu dậy rồi thì gọi cậu: "Ăn sáng thôi."
Lâm Dữ Hạc đi theo anh đến phòng ăn, lúc lấy mứt, cậu liếc qua tủ lạnh một cái.
Thức ăn tối qua cất đi đã không thấy nữa rồi.
Tâm trạng Lâm Dữ Hạc bỗng dịu đi một cách khó hiểu.
Mứt vừa lấy ra không được động đến, Lâm Dữ Hạc quen ăn món Trung rồi, thật ra không quen ăn bánh mì lắm.
Cuối cùng cậu ăn hơn nửa bát to hoành thánh, hương vị rất tươi ngon.
Lục Nan vẫn không có gì khác thường, anh như mọi ngày hỏi cậu: "Hôm nay em định làm gì?"
Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn báo cáo: "Buổi sáng đi đọc sách tài liệu, buổi chiều đi tìm Lục tam thiếu ạ."
Lục Nan nói: "Chú ý an toàn."
Ăn sáng xong anh liền tới công ty. Trong phút chốc căn nhà liền trở nên trống rỗng, có chút yên tĩnh quá mức.
Lâm Dữ Hạc ngồi viết lâm thiếp* một lúc, nhưng viết không ổn lắm.
*Lâm thiếp: là một phương pháp học thư pháp, học bằng cách chép thư pháp từ sách của các danh nhân, là giai đoạn tất yếu mà người học thư pháp phải trải qua.
Khi viết chữ cần tâm phải tĩnh.
Cậu đang nghĩ chẳng bằng cứ dứt khoát ra ngoài sớm hơn một chút thì lại nhận được một cuộc điện thoại.
Là Phương Mộc Sâm gọi tới.
"Lâm thiếu, trong nhà có một cái ổ cứng di động cần dùng gấp, ở ngay trên bàn trong thư phòng, màu bạc, cậu có thể tìm giúp tôi được không?"
Lâm Dữ Hạc: "Được."
Cậu nhanh chóng tìm được ổ cứng di động đó, sau đó phát hiện nó chính là cái mà bình thường Lục Nan vẫn hay dùng, trước đó Lâm Dữ Hạc không biết nó là cái gì, nhìn bề ngoài cậu cứ tưởng rằng là bật lửa, còn tự hỏi một câu.
Sao ca ca lại không mang đồ thường dùng đi làm nhỉ?
Lâm Dữ Hạc tới đây lâu như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy Lục Nan để quên đồ ở nhà.
Đợi cậu tìm thấy rồi thì Phương Mộc Sâm lại nói: "Bây giờ Lục tổng đang đàm phán hợp đồng, tôi cũng nhất thời không thể rời khỏi đây được, chút nữa trợ lý sẽ tới đó lấy nhé."
Nhưng trợ lý không có thẻ ra vào nên không vào được khu ở có cấp bảo mật cao như thế này, mà cần Lâm Dữ Hạc liên hệ với bảo vệ để cho vào.
Vậy nên Phương Mộc Sâm mới đặc biệt gọi cho Lâm Dữ Hạc một cuộc.
Lâm Dữ Hạc nghe thấy vậy lại không lập tức đồng ý luôn, cậu im lặng một lát rồi nói: "Hay là em mang đến đó nhé."
"Hả?" Phương Mộc Sâm có chút ngạc nhiên.
Lâm Dữ Hạc nói: "Vừa đúng lúc bây giờ em phải ra ngoài đi mua đồ, có thể tiện đường tới tập đoàn Thái Bình."
Cậu hỏi: "Bây giờ em tới có làm phiền mọi người làm việc không ạ?"
"Không đâu." Phương Mộc Sâm nói: "Vậy Lâm thiếu đến đây đi, tôi gọi xe cho cậu, xe đợi cậu ở ngoài cổng khu nhà nhé."
Toà nhà Thái Bình.
Một tiếng "ting" vang lên, thang máy chuyên dụng đi thẳng từ tầng cao nhất xuống tầng một, hai người đàn ông thân cao chân dài giống nhau bước ra từ trong thang máy, chàng trai trẻ hơn một chút đi phía sau còn đang không ngừng đưa ra câu hỏi.
"Anh cả, lần này anh xử lý kiểu gì đây...? Theo em thấy thì đây chính là cơ hội tốt để tỏ tình đó..."
Người đàn ông mặt lạnh đi ở phía trước lại không hề có chút phản ứng nào với cậu ta, người đàn ông bước nhanh qua hành lang rộng rãi vắng vẻ, đang muốn trực tiếp đi tới đại sảnh thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong phòng tiếp tân thông qua vách cửa kính ở chỗ ngoặt.
Bước chân Lục Nan dừng lại.
Lục Anh Thuấn ở phía sau đã gọi lên trước anh một bước.
"Anh dâu?"
Lâm Dữ Hạc ngồi trong phòng tiếp tân bán mở cũng nhìn thấy hai người bọn họ, cậu vừa tới là liền được nhân viên lễ tân dẫn tới đây, chờ trợ lý xuống.
Kết quả trợ lý còn chưa tới mà cậu đã đợi được Lục Nan tới trước rồi.
Lâm Dữ Hạc đi tới chỗ bọn họ, Lục Nan nhìn cậu không nói gì, ngược lại là Lục Anh Thuấn chào hỏi với cậu trước.
"Anh dâu." Cậu ta cười híp mắt nói: "Anh tới tìm anh cả sao?"
Lâm Dữ Hạc theo bản năng liếc nhìn xung quanh một lượt, tuy rằng ở bên này không có nhiều người nhưng Lục Anh Thuấn gọi một tiếng "anh dâu" cũng dứt khoát quá rồi đó.
Chỉ có điều bất kể là nhân viên lễ tân vừa đi qua cách đó không xa, hay là mấy vị trợ lý của chủ tịch hội đồng quản trị đi theo sau, khi nghe thấy cách xưng hô này cũng không có một chút phản ứng nào, ánh mắt vẫn nhìn thẳng như trước.
Lâm Dữ Hạc hơi thả lỏng hơn chút, nói: "Tôi tới đưa đồ."
Cậu đưa túi đựng ổ cứng cho Lục Nan, Lục Nan nhận lấy, sau đó liền lập tức có trợ lý bước lên một bước cầm ổ cứng đi.
Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp cẩn thận ngẫm nghĩ xem tại sao vị trợ lý vừa nãy mình chờ đợi bây giờ lại xuất hiện nhanh như vậy, thì đã bị thứ gì đó lộ ra trên cổ tay Lục Nan thu hút tầm nhìn.
Cậu hơi sửng sốt: "Anh bị thương sao?"
Chỗ xương cổ tay Lục Nan dán một lớp màng mỏng màu trắng, giống như salonpas vậy.
Lâm Dữ Hạc vô thức muốn nắm lấy cánh tay người đàn ông cẩn thận kiểm tra, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm tới đối phương thì lại đột ngột dừng lại, cậu lo mình chạm phải vết thương của đối phương.
Tay cậu treo lơ lửng giữa không trung, nhưng một giây sau liền bị người đàn ông vươn ra nắm chặt lấy.
Nhiệt độ cơ thể an ủi xua tan đi cái lạnh lẽo của ngày đông giá lạnh, có vẻ còn xoa dịu cả tâm trạng bất an của đối phương.
Lục Nan nắm tay cậu, nói: "Không có."
Lục Anh Thuấn đứng bên cạnh giải thích: "Đó là miếng dán cai thuốc lá*."
Lâm Dữ Hạc chợt nhận ra xung quanh vẫn còn người, nhưng bàn tay bị người đàn ông nắm lấy lại giống như đã cứng đơ, không rút ra được.
Lục Nan giúp cậu sưởi ấm đầu ngón tay rồi mới nói.
"Tôi phải ra ngoài bàn chuyện hợp tác, em trên đường về phải cẩn thận đó."
Không giống với Lâm Dữ Hạc, Lục Nan hoàn toàn coi người xung quanh như không khí, ngay giữa chốn đông người như thế này, ngay trước mặt em trai và cấp dưới, rất tự nhiên mà giúp Lâm Dữ Hạc chỉnh sửa cổ áo.
"Buổi trưa nhớ phải ăn uống hẳn hoi." Anh nói.
Vành tai Lâm Dữ Hạc hơi đỏ lên, vừa rồi cậu còn cảm thấy hơi lạnh vậy mà bây giờ lại bắt đầu thấy nóng lên.
Cậu nhẹ giọng nói: "Vâng, ca ca cũng vậy."
Bởi vì khá vội nên Lục Nan dặn dò cậu xong thì liền rời đi.
Lục Anh Thuấn không đi theo anh, hôm nay cậu ta đã hết việc rồi, chỉ còn đợi đến buổi chiều đi dạo chơi với Lâm Dữ Hạc nữa thôi, bây giờ gặp được cậu cũng vừa vặn có thể đi cùng nhau.
"Anh dâu, chúng ta đi cùng nhau đi."
Nhiệt độ trên mặt Lâm Dữ Hạc đã khôi phục lại như cũ, hai người cùng nhau ra khỏi toà nhà, sau đó cậu nói với Lục Anh Thuấn.
"Tam thiếu, sau này vẫn nên là gọi tên của tôi đi, như vậy ở trường có thể tiện hơn chút."
"Dạ, được ạ."
Lục Anh Thuấn chớp mắt một cái, Lâm Dữ Hạc phát hiện ra mắt của cậu ta rất giống với Lục Nan, đôi đồng tử đen thuần ấy đều là sâu không thấy đáy, vừa nhìn vào là như thể lạc vào đó. Chỉ có điều là trên gương mặt Lục Anh Thuấn vẫn luôn mang theo ý cười, vậy nên vô hình chung cái khí thế mạnh mẽ ấy đã tản ra khá nhiều.
"Em gọi anh là Hạc Hạc được chứ?"
So với mức độ quen thuộc của hai người thì thật ra cách xưng hô này cũng có chút thân mật quá mức rồi, có điều trước giờ Lâm Dữ Hạc vẫn luôn bị bạn bè gọi như thế nên cũng không mấy để ý.
"Tam thiếu tự quyết định là được rồi."
Lục Anh Thuấn nói: "Nếu đã như vậy thì anh cũng đừng gọi em là Tam thiếu nữa, chúng ta gọi bằng tên nhé."
Lâm Dữ Hạc thấy không hề gì: "Được."
Cậu muốn đi mua sách tài liệu, Lục Anh Thuấn không có việc gì làm nên dự định đi cùng với cậu.
Tài xế đứa hai người tới thư viện thành phố, sau khi lên xe, Lâm Dữ Hạc vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa rồi của Lục Nan.
Cậu hỏi: "Miếng dán cai thuốc lá vừa rồi, là Lục tiên sinh tự dán sao?"
"Vâng, đúng vậy." Lục Anh Thuấn nói, cậu ta cười cười: "Thật ra em còn không ngờ được là anh cả sẽ cai thuốc đó. Hai năm trước lúc em gặp anh ấy, anh ấy còn hút thuốc nhiều dữ luôn, có một đoạn thời gian thậm chí mỗi ngày một bao thuốc."
"Kết quả bây giờ đột nhiên anh ấy lại cai thuốc rồi, em nghe mọi người trong công ty nói là anh cả còn cấm hút thuốc trong công ty luôn cơ, thậm chí lúc đàm phán hợp đồng với công ty khác anh ấy còn từ chối ngồi chung phòng với những người hút thuốc."
Lâm Dữ Hạc