Hàn Phi Nhứ cầm quyển thứ nhất lên, lật chừng hai trang rồi đặt xuống, cầm lên quyển thứ hai, cũng không đọc được mấy trang đã đặt xuống.
Sau rất nhiều lần lặp đi lặp lại, mắt cô chợt sáng ngời.
Cô nhìn phía Lương Trữ, "Cái này khá thú vị."
Lương Trữ ló đầu ra, nhìn thấy tên in trên bìa, vẻ mặt ngưng trọng, "Lấy nhầm rồi, chắc cái này gửi cho Tề Vũ."
Chị ấy rút lại kịch bản, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Hàn Phi Nhứ, chị giải thích: "Đây là tác phẩm lớn, tiền đầu tư cao, sẽ bấm máy vào nửa cuối năm nay, chúng ta nhận không kịp đâu.
Qua năm sau chị sẽ tìm cho em một bộ phim còn tốt hơn thế này nữa."
Nhận không kịp không phải vì thời gian không kịp, mà là địa vị không đuổi kịp, tuy rằng Hàn Phi Nhứ thật sự thích kịch bản kia, nhưng cũng biết lựa chọn theo khả năng của mình, thế nên cô không nói thêm gì nữa, tiếp tục xem những kịch bản còn lại.
Những kịch bản mà Lương Trữ mang đến đều là phim điện ảnh, mỗi cuốn có khoảng một trăm trang, rất nhanh đã lật xem hết, qua nửa tiếng nữa, tốc độ lật trang của Hàn Phi Nhứ dần chậm lại.
Cô ngẩng đầu lên, cho Lương Trữ xem bìa kịch bản, "Cái này thì sao?"
《 The Barrier Lake 》.
Nhất thời, Lương Trữ không nhớ được là mình lấy kịch bản này từ đâu, chị ta cầm kịch bản lại, lật vài trang, lại nhìn đến tên biên kịch và đạo diễn casting, đều là người quen, các tác phẩm trước của họ cũng không có gì nổi bật, không phải là nhân vật nổi tiếng gì.
Lương Trữ gật đầu, "Để chút nữa chị hỏi lại, em về trước đi, nhớ xem phim, chị sẽ báo em thời gian đến ký hợp đồng sau."
Hàn Phi Nhứ đồng ý, sau đó cùng Vi Tầm ra ngoài, vừa đi không được bao lâu thì chạm mặt một cô gái.
Hàn Phi Nhứ vẫn nhìn thẳng, còn đối phương thì tỏ ra rất ngạc nhiên, trong sự ngạc nhiên còn lẫn chút vui mừng.
"Hàn Phi Nhứ?!"
Cô đã bước nửa bước ra ngoài, nghe thấy đối phương gọi tên mình, nhanh chóng rút chân lại, sau đó mỉm cười nhìn về phía người người đang đến, "Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành......" Tô Giác cảm thấy lời chào này thật khó hiểu, nhưng người ta đã nói như vậy thì đương nhiên cô phải đáp lại một câu, "Bây giờ cô được làm nhân vật chính diện rồi nha! Tôi vừa nhìn thấy cô trên Weibo của Nhân dân Nhật báo."
Hàn Phi Nhứ lịch sự mỉm cười, "Vậy à, tôi vẫn chưa xem, để chút nữa tôi xem thử."
Tô Giác cũng cười cười, quan sát nét mặt Hàn Phi Nhứ, "Thay đổi thật là lớn, nếu như không phải tôi có thói quen lướt Weibo thì chắc hôm nay sẽ không nhận ra cô mất.
Nghe chị Lương nói cô vẫn đang học tập ở nước ngoài, thế nào, bây giờ có phải là được thăng cấp thành diễn viên gạo cội rồi không?"
Hàn Phi Nhứ nhìn như bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đang vô cùng căng thẳng.
Rốt cuộc cô ta là ai, có cần tiếp tục ở đây nói chuyện với cô ta hay không?
"Làm gì có, nói là học tập vậy thôi chứ tôi cũng có học gì đâu, vẫn như trước đây."
Tô Giác trợn trắng mắt một cách khoa trương, "Lại khiêm tốn."
"Aizzz, nếu cô dự định trở lại, chắc cũng sẽ dự sinh nhật của Hứa Tri Âm ngày mồng 3 tháng sau đúng không? Bữa tiệc đó được tổ chức ở đây, sẽ có rất nhiều người đến, đa số đều là nghệ sĩ trong công ty, là cơ hội tốt để cô làm quen với người khác.
Đúng rồi, cô có biết Hứa Tri Âm là ai không?"
Nét tươi cười trên mặt Hàn Phi Nhứ cứng đờ, cô nên biết, hay là không biết đây?
Rốt cuộc Lương Trữ cũng nghe thấy động tĩnh, ra ngoài giải cứu cho cô.
"Tô Giác, đứng đó làm gì vậy, còn không mau vào đây, Phi Nhứ, nhớ hoàn thành công việc chị giao cho em đó."
Nói xong, Lương Trữ liền bước vào văn phòng, Tô Giác nhanh chóng đặt một hộp giấy vào tay Hàn Phi Nhứ, "Đây là bánh quế được bán trong cửa hàng của tôi, vị việt quốc, siêu ngon luôn, cô mang về nếm thử.
Tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Nói xong, Tô Giác đi về hướng văn phòng Lương Trữ.
Nhìn bóng dáng Tô Giác biến mất ở cửa văn phòng, Hàn Phi Nhứ nhẹ nhàng thở ra, sau đó bước nhanh về phía thang máy, cô vừa đi vừa nói với Vi Tầm: "Nhanh lên nhanh lên, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này!"
Vi Tầm: "......"
Về đến nhà, Hàn Phi Nhứ mới cảm thấy mình được an toàn, trên đường từ Cam thị đi ra, có mấy người quay đầu lại nhìn cô, cũng có vẻ như nhận ra cô, nhưng may mắn là họ không đến gần cô giống như Tô Giác.
Ngồi ở nhà vừa ăn bánh quế vừa xem phim, lúc xem được một nửa thì Lương Trữ gọi điện thoại đến, "Em như vậy là không được, chị phải tìm cho em một trợ lý."
Trợ lý này vừa phải là người đáng tin cậy, vừa phải biết rõ tất cả những người trong Công ty Cam thị và cả giới giải trí, như vậy thì dù Hàn Phi Nhứ không quen biết họ, trợ lý có thể ở bên cạnh nhắc nhở cô.
Hàn Phi Nhứ ấn nút tạm dừng trên máy tính, "Trực tiếp công bố được không?"
"Không được," Lương Trữ từ chối bằng giọng điệu chém đinh chặt sắt, "Em có biết người ta căm thù loại cốt truyện mất trí nhớ này đến mức nào không? Dù là em có công khai chẩn đoán của bệnh viện cũng không có mấy người chịu tin đâu, huống chi em còn không có giấy chẩn đoán nữa là."
Đầu dây bên kia không nói lời nào, Lương Trữ còn tưởng rằng Hàn Phi Nhứ lại tuột mood, thật ra, cô chỉ đang bận ăn bánh quế vị việt quất siêu ngon trong truyền thuyết, không tìm thêm được cái miệng nào để trả lời chị ta = =
"Em cũng không cần quá lo lắng, chị lập tức gọi trợ lý qua đó, trợ lý là tầng bảo hiểm thứ nhất, tầng thứ hai chị cũng nghĩ ra rồi, nhập gia tuỳ tục, khai phá ngay tại chỗ."
Hàn Phi Nhứ nuốt bánh, "Là ý gì?"
"Tuỳ chỉnh hình tượng của em! Trước kia, hình tượng của em là diễn viên nhí, một bước lên mây, hiện tại chị quyết định cho em thêm một cái nữa, mắc chứng mù mặt(1) kèm theo đãng trí thời kỳ cuối, thế nào?"
......!Chẳng ra làm sao.
Sau khi Vi Tầm đến, Lam Trúc liền được giải phóng, sắp đến thời gian tan học, Vi Tầm và Hàn Phi Nhứ cùng đến Trường mẫu giáo chờ, sau đó Vi Tầm đón Y Y trở về.
Buổi sáng cô bé đã gặp Vi Tầm nên ngoan ngoãn đi cùng cậu ta.
Mở cửa xe, Y Y bò vào, trên ghế sau có ghế dựa nhỏ của cô bé, em tự thắt dây an toàn cho mình, sau đó liền bắt đầu kể không ngừng nghỉ về chuyện hôm nay ở trường.
Trước kia Y Y không có thói quen này, từ sau khi biết Hàn Phi Nhứ mất trí nhớ, cô bé liền biến thành người hay nói, muốn giới thiệu hết mọi thứ xung quanh cho mẹ mình.
Một ngày, hai ngày, Hàn Phi Nhứ rất cảm động, sau hơn mười ngày nửa tháng, cô đã bắt đầu đau đầu.
Nếu cứ tiếp tục