Trở về sau một đêm phóng túng, Thẩm Tang Lạc lại một lần nữa bước đi trong xấu hổ, trở về nhà mình.
Cô ấy cho rằng mình đã rất cẩn thận mà xuống giường, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng kỳ thật Giang Linh Nhạn đã sớm tỉnh lại.
Chị ấy cũng không lên tiếng, nhắm mắt lại, nghe Thẩm Tang Lạc sột soạt thay quần áo, sau đó kiểng chân, cầm theo đôi giày chậm rãi chạy ra ngoài.
Giang Linh Nhạn tùy tiện lấy chiếc áo sơ mi chị ấy mặc ngày hôm qua, khoác lên người một cách lỏng lẻo, sau đó đi xuống giường đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra vườn hoa không một bóng người.
Khoảng một phút sau, Thẩm Tang Lạc xuất hiện ở vườn hoa.
Cô ấy tìm được chiếc xe của chính mình, giống như một tên trộm cong lưng chạy tới.
Lục soát cả người cũng không tìm được chiếc chìa khóa xe, vất vả lắm mới lôi ra được từ trong túi.
Thẩm Tang Lạc vui mừng muốn khóc, mở cửa xe, đặt mông ngồi vào.
Cô ấy cũng không lập tức lái xe rời đi, mà trước tiên thả lỏng người, giống như đã quay về địa bàn của mình, ngay cả không khí cũng trở nên tươi mát.
Thở một hơi thật dài, đem chìa khóa c ắm vào.
Vừa muốn đánh xe rời đi, ngước mắt lên lại thấy Giang Linh Nhạn đang để trần nửa người, dựa vào cửa sổ sát mặt đất, nhìn chằm chằm cô ấy.
Giang Linh Nhạn khoanh chân, chân phải móc vào cổ chân trái, áo sơ mi không gài nút tự nhiên rộng mở, bộ ng ực mềm mại ngay dưới áo như ẩn như hiện.
Cúc áo ở tay không biết đã rơi rụng ở nơi nào, cổ tay áo phủ lên lòng bàn tay, hai tay khoanh trước ngực.
Tư thế như vậy lại có cảm giác mềm mại quyến rũ không tả nỗi.
Thấy cô ấy đã phát hiện ra mình, Giang Linh Nhạn còn giơ tay lên, xua xua có ý tạm biệt.
Trông chị ấy rất vui vẻ, nụ cười trên mặt làm Thẩm Tang Lạc muốn lóa mắt.
Thẩm Tang Lạc: "....!Mình không muốn sống nữa."
Về đến nhà, Thẩm Tang Lạc sắp hỏng mất nằm sấp trên giường, tức giận đấm lên tấm nệm mấy cái.
Sau đó cô ấy mới nghiêm mặt ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra, phát hiện Hàn Phi Nhứ đã gửi cho cô ấy hơn chục tin nhắn từ 10 giờ 30 đến 12 giờ 30 hôm qua.
[Hàn Phi Nhứ: Cậu đã về chưa?
Còn chưa về nữa hả?
Alo alo, quay về nhớ nhắn cho tớ một câu, 11 giờ rồi, nếu còn không trở về sáng mai không kịp đi làm đấy.
Gọi điện thoại cho cậu sao không bắt máy?
Tớ đã gọi cho cậu năm cuộc rồi đó, hay là cậu làm mất điện thoại rồi.
...
...
...
Thẩm Tang Lạc! Cậu còn không nhận tớ sẽ gọi cảnh sát đó!
Vừa rồi Giang Linh Nhạn mới nhận điện thoại.
Thẩm Tang Lạc, tớ sai rồi, thật xin lỗi cậu,
Chuyện đó...Tớ muốn hỏi một câu, mấy người xong việc chưa?]
Thẩm Tang Lạc im lặng nhìn màn hình di động.
Thật lâu sau mới cử động cổ tay, một đường parabol hoàn mỹ, chiếc điện thoại đã bay thẳng vào sọt rác.
Lương Trữ chọn cách hút thuốc khi khó chịu, Hàn Phi Nhứ thì lại chọn phương thức gây ra tiếng động, Thẩm Tang Lạc là người tao nhã nhất, khi trong lòng khó chịu, cô ấy luyện thư pháp.
Đứng trước bàn làm việc, Thẩm Tang Lạc đỡ thắt lưng, dồn khí xuống bụng, cảm xúc dần bình tĩnh trở lại, cô ấy vung bút lên phóng khoáng viết xuống bảy chữ—— Một Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô*.
* Một Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô: Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường
...
Chờ tâm tình Thẩm Tang Lạc bình tĩnh trở lại, cô ấy mới lục sọt rác tìm lại chiếc điện thoại của mình, sau đó chụp lại mấy chữ này gửi cho Hàn Phi Nhứ.
Hàn Phi Nhứ nhìn bức ảnh thì lại cười như một đứa nhỏ.
Hàn Phi Nhứ nhờ dì Lý nấu một nồi canh xương heo đậm đặc, còn có hầm một con gà mái, để chuẩn bị tẩm bổ cho cái người Thẩm trưởng khoa xương cốt rã rời kia.
Sau khi gửi xong nồi canh, Hàn Phi Nhứ dọn dẹp một chút chuẩn bị tham gia chương trình tạp kỹ.
Buổi sáng, Hàn Phi Nhứ đưa Y Y đến nhà trẻ rồi mới rời đi.
Lúc cô đến, mọi người hầu hết đã đến đầy đủ, chương trình tạp kỹ cũng bắt đầu nghi thức khai máy.
Sau khi từng người một thắp hương, Giang Linh Nhạn đã hạ lệnh mới chính thức bắt đầu ghi hình.
Phân cảnh đầu tiên được quay ở khách sạn, tuy rằng nhóm diễn viên không ở khách sạn này, nhưng phải xây dựng hình ảnh mình đang sống ở khách sạn này.
Mỗi diễn viên đều có hai người quay phim đi theo, từng lời nói cử chỉ của bọn họ đều được ghi lại.
Sau nghi thức khai máy, các diễn viên tìm về phòng của mình, sau đó bắt đầu ghi hình cảnh rời giường.
Lúc này bọn họ đang sắm vai "vừa mới tỉnh dậy" và Hàn Phi Nhứ phải diễn cảnh đầu tiên trong phòng vệ sinh.
"Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ? Hàn lão sư."
Hàn Phi Nhứ cao giọng trả lời: "Chuẩn bị xong rồi."
Máy quay ở bên ngoài, Hàn Phi Nhứ mở vòi nước, rửa tay một chút rồi sau đó mở cửa đi ra, nhìn đến máy quay, cô theo bản năng cười cười: "Tới thật sớm, tôi mới rời giường."
Trọng Viên Viên đứng sau máy quay, nhìn biểu hiện tự nhiên của Hàn Phi Nhứ lập tức dựng thẳng ngón cái lên, dùng khẩu hình miệng nói: "Tốt lắm! Cứ thế phát huy!"
Hàn Phi Nhứ: "..."
Không ai để ý đến lời của cô, cô cứ thoải mái diễn xuất, ngược lại Trọng Viên Viên cứ cổ vũ như vậy, cô lại có chút không được tự nhiên.
Cô đi đến bên giường, giường lúc này đã bị Trọng Viên Viên làm cho rối loạn.
Cô mở vali ra, nhìn thấy bên trong chất đầy đồ ăn vặt, Hàn Phi Nhứ có chút bế tắc.
Đương nhiên người quay phim sẽ không bỏ qua hình ảnh này, anh ta nhanh chóng lia ống kính qua, Hàn Phi Nhứ nhanh tay đóng vali lại, mỉm cười có chút cứng nhắc: "Nhầm rồi, vali này không phải của tôi, đây là của trợ lý."
Trọng Viên Viên: "..." Nói bừa, rõ ràng là Hàn Phi Nhứ đã dặn dò cô ấy, phải mang nhiều đồ ăn vặt cho cô, sợ lúc ghi hình không có cơm ăn.
Hàn Phi Nhứ nghe Diệp Minh Tâm nói khi ghi hình chương trình tạp kỹ rất bộn bề nhiều việc, cơ bản không có thời gian ăn cơm mới dặn dò một câu như vậy, cũng không bảo cô ấy mang một vali đồ ăn vặt như này.
Hàn Phi Nhứ im lặng ngồi xổm trên mặt đất, cô nghiêm túc ngẩng đầu: "Hình ảnh vừa rồi có thể cắt đi không?"
Thấy người quay phim vẫn không nói tiếng nào, cô còn đem vali mở ra, cầm một túi khoai tây chiên nói: "Nếu anh cắt đoạn đó đi, tôi tặng anh một túi."
Đối mặt với hành vi hối lộ khoai tây chiên, người quay phim cũng chỉ biết nín lặng: "Hàn lão sư, tôi chỉ chịu trách nhiệm ghi hình, không phụ trách cắt ghép."
Hàn Phi Nhứ ngẩn người, đem gói khoai tây chiên thả lại.
...
Ra khỏi phòng, Hàn Phi Nhứ tình cờ gặp phải một diễn viên khác, là Lư Nhĩ Tư.
Trong bữa tiệc Lư Nhĩ Tư là người tương đối im lặng, cơ bản không nói lời nào.
Người khác nói, cô ta chỉ im lặng nghe, khi hỏi đến mình cũng chỉ ngượng ngùng cười, cười đến ngứa mắt.
Nhưng mà hôm nay đứng trước máy quay, Lư Nhĩ Tư lại vô cùng nhiệt tình kêu một tiếng: "Hàn Phi Nhứ! Vậy là chị cũng ở chương trình này!"
Cô ta chạy nhanh đến, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Hàn Phi Nhứ: "Hàn Phi Nhứ, chị đến đây lúc nào vậy, nửa đêm hôm qua tôi mới xuống máy bay, vừa mới ngủ được năm tiếng đã bị kêu dậy, thật muốn trở về ngủ tiếp quá đi mất."
? Không phải hôm qua cô ta còn cùng mọi người đi chơi hay sao?
Hàn Phi Nhứ rốt cuộc cũng đã hiểu lời nói của Lương Trữ rằng trong cái vòng luẩn quẩn này tất cả diễn viên ngay từ đầu phải nhận thức được.
Sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Hàn Phi Nhứ cuối cùng cũng tìm được vẻ mặt kinh ngạc: "Tôi cũng vậy, đêm qua mới tới nơi.
Ta nói ngày hôm qua nửa đêm như vậy còn có thể nghe thấy âm thanh có người đi lại, thì ra là cô."
Lư Nhĩ Tư bật cười, vươn tay ra muốn nắm lấy tay cô: "Hai chúng ta cùng đi xuống dưới đi, nghe nói tầng dưới đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Hàn Phi Nhứ thấy động tác của cô ta, bèn giơ tay lên vuốt vuốt tóc: "Vừa hay, tôi cũng đang đói đây, đi xuống thôi."
Khuôn mặt đang mỉm cười của Lư Nhĩ Tư cứng đờ một chút, sau đó cười càng thêm rạng rỡ: "Nghe nói chị Trì Thu cũng đến đấy, ngày hôm qua còn chưa kịp gặp, đã lâu rồi chưa gặp, tôi muốn đi chào chị ấy một tiếng."
Hai người vừa nói vừa đi xuống lầu, ở lầu hai còn gặp hai người Trương Đồng Huy và Nhiếp Khai Nguyên, mấy người cùng nhau đi xuống lầu một.
Lúc này tổ đạo diễn đã sắp xếp xong xuôi, Giang Linh Nhạn đứng ở chính giữa, nhưng chị ấy không phải là người cầm microphone.
Người đang cầm microphone là phó đạo diễn, nhiệm vụ của ông ấy là giải thích một số quy tắc của số đầu tiên này cho mọi người.
Tiếp theo người của ban hậu kỳ sẽ lấy tư liệu và màn giới thiệu của từng diễn viên để cắt ghép biên tập lại.
Tám diễn viên lần lượt giới thiệu một lần, cảnh quay chỉ hết vài phút, chỉ để bù lại thời gian cho lễ khai mạc.
Cũng không cần chào hỏi, phó đạo diễn đã bắt đầu phổ biến quy tắc.
"Để tranh đoạt thứ hạng giành vị trí diễn viên chính, các ứng cử viên cần trải qua nhiều lần thi đấu.
Cần lưu ý, trong quá trình thi đấu, người nào có điểm số thấp nhất sẽ bị loại.
Nhưng đây là số đầu tiên, không cần căng thẳng như vậy, số thứ nhất và số thứ hai, sau khi lấy điểm trung bình, người nào thấp nhất sẽ không may bị loại.
Được rồi, không nói nhiều nữa, mong mọi người nhớ kỹ quy tắc này."
"Ở số này, tám người sẽ được chia thành bốn đội, nam nữ kết hợp, sẽ dùng hình thức bốc thăm để chia đội, sau đó sẽ đến địa điểm đã quy định để hoàn thành nhiệm vụ.
Thời hạn hoàn thành nhiệm vụ là đến bốn giờ ngày mai."
"Chú ý! Tất cả mọi nhiệm vụ đều có một quy định chung, chính là không được để bất kỳ ai nhận ra, người quay phim sẽ bí mật ghi hình.
Mong mọi người yên tâm, những người quay phim của chúng tôi rất chuyên nghiệp, sẽ không gây thêm phiền toái cho các bạn."
Tuy rằng trước khi tới đây Hàn Phi Nhứ có xem qua bản kế hoạch, nhưng địa điểm, hình thức thi đấu trên bản kế hoạch có ghi mấy chục cái.
Trong đó rất nhiều kế hoạch đã được chuẩn bị hậu kỳ thay thế cũng không biết chừng.
Cô cũng không rõ lúc này rốt cuộc muốn làm gì nữa.
Trương Hạo bên cạnh cô nói thầm: "Không thể bị nhận ra, chẳng lẽ phải hóa trang để tham gia?"
Tưởng tượng như vậy, vẻ mặt Trương Hạo vô cùng đau đớn, sau đó lại đấm vào lòng bàn tay: "Nhiếp Khai Nguyên, cậu xong rồi, chắc chắn cậu là người đầu tiên bị loại bỏ."
Nhiếp Khai Nguyên bay lên đá một cước, Trương Hạo linh hoạt tránh né, không khí bị hai người làm cho sôi động hẳn lên.
Trì Thu cũng oán giận nắm lấy cánh tay Hàn Phi Nhứ: "Tôi thấy cô cũng khá nguy hiểm, người khác thì không sao, nhưng riêng cô có đặc điểm nổi bậc nhất.
Tóc cô dài như vậy, người ta cho dù không thấy mặt, cũng có thể nhận ra mái tóc của cô."
Hàn Phi Nhứ không cam lòng yếu thế: "Tóc tôi có thể búi lên, cô mới là người dễ bị nhận ra nhất đấy.
Hơn nữa còn không thể che dấu, cao một mét bảy mươi lăm, chắc chắn mọi người nhìn tới cô đầu tiên, sau đó mới có thể chú ý tới những người thấp bé như chúng tôi."
Hàn Phi Nhứ còn giúp cô ta lên ý tưởng "Nếu không, cô đóng vai người gù đi?"
Trì