Lần nữa nghe đến cái tên Y Y, rốt cuộc Hàn Phi Nhứ cũng hiểu, "Y Y......!Chính là con gái của mình?"
"Tên khai sinh là Hàn Niệm Y, tên ở nhà là Y Y." Cụp mắt nhìn cô bé đang cười xán lạn trong tấm ảnh, Thẩm Tang Lạc lòng dạ rối bời, "Nhìn bộ dạng của cậu chắc là đã quên hết rồi, vậy phải làm sao đây, trẻ con nhạy cảm lắm."
Hàn Phi Nhứ không nói gì, tâm lý của nàng vẫn ở cái tuổi mười sáu, đột nhiên biến thành hai mươi sáu, lại còn có thêm một cô con gái, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chắc chắn là nàng không thể tiêu hoá nổi.
"Quên đi, cậu cứ về trước, mọi chuyện nói sau."
Chạy đến giao lộ, trước khi xuống xe, Hàn Phi Nhứ nhớ ra một chuyện, "Diệp Minh Tâm đưa chìa khoá xe cho mình, còn bảo mình đi đón Y Y."
Thẩm Tang Lạc buồn bực, "Còn bảo cậu đi đón, hôm nay không phải ngày mười sao? Là ngày cô ta đi đón kia mà."
"Chị ấy nói bận việc."
Hai ngày nay đúng là Thẩm Tang Lạc rất bận rộn, nếu là ngày thường, cô đi đón là được, nhưng sáng nay cô đã xin nghỉ, nếu chiều vẫn xin nghỉ tiếp thì chắc sẽ bị lãnh đạo ăn tươi nuốt sống.
"Vậy cậu đi một chuyến đi, đón trẻ con cũng không khó, diện mạo Y Y rất nổi bật, cậu liếc mắt cái là thấy thôi.
Cho dù cậu không thấy con bé thì con bé cũng sẽ thấy cậu, sau đó đưa về nhà là được."
Hàn Phi Nhứ ngờ nghệch gật đầu, sau đó chuẩn bị xuống xe, khi một chân nàng đã đặt ra ngoài thì Thẩm Tang Lạc đột nhiên gọi lại.
Cô vẫn không nén nổi sự hiếu kỳ trong lòng: "Cậu......!Không cảm thấy mặt mũi Y Y có vấn đề gì à?"
Hàn Phi Nhứ lắc đầu, "Không có, không phải rất giống mình sao?"
Thấy cô không nói lời nào, Hàn Phi Nhứ hỏi, "Sao vậy?"
"Không có gì." Thẩm Tang Lạc vội nở nụ cười, thúc giục: "Đi nhanh đi, trễ chút nữa Diệp Minh Tâm về đến thì biết làm sao?"
Hàn Phi Nhứ nghe lời rời đi, Thẩm Tang Lạc đánh xe trở lại Tổng cục Quảng Điện(1).
Cô lấy điện thoại ra xem trong lúc chờ thang máy, sau khi bật màn hình thì giao diện vẫn đang nằm ở tấm ảnh kia.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Hàn Niệm Y, Thẩm Tang Lạc không khỏi cảm khái, rốt cuộc thì người bạn thân của cô cũng không nói với cô tất cả mọi chuyện.
Dù gì thì họ cũng đã trưởng thành, ai cũng có những bí mật nho nhỏ của riêng mình.
==========
Diệp Minh Tâm ra mắt năm 19 tuổi, đến năm 20 tuổi thì tên tuổi đã nổi tiếng khắp cả nước.
Cô lớn hơn Hàn Phi Nhứ bốn tuổi, lúc cô ra mắt thì Hàn Phi Nhứ vừa vào cấp ba, là thời điểm tưng bừng sức sống, hơn nữa còn là giai đoạn rất dễ sùng bái idol.
Diệp Minh Tâm đóng một bộ phim lấy đề tài hiện thực, ngay lập tức chiếm được trái tim của Hàn Phi Nhứ, sau đó nàng đã trở thành fan của Diệp Minh Tâm.
Nói cách khác, Hàn Phi Nhứ chỉ mới thích Diệp Minh Tâm được một năm.
Tuy Hàn Phi Nhứ hâm mộ Diệp Minh Tâm nhưng cũng không phải là fan não tàn(2), tuy là bây giờ nàng vẫn rất thích cô ấy, nhưng nếu Thẩm Tang Lạc nghiêm túc yêu cầu nàng rời xa Diệp Minh Tâm, nàng sẽ chọn nghe theo lời Thẩm Tang Lạc.
Một minh tinh cách mình rất xa và bạn tốt cùng nhau trưởng thành, bên nào nặng bên nào nhẹ, Hàn Phi Nhứ xác định rất nhanh.
Về đến nhà, Hàn Phi Nhứ ủ rũ bước lên lầu, chuẩn bị thu dọn đồ đạc của mình.
Nhưng nàng vừa đi được vài bước đã bị dì giúp việc chặn lại, dì nọ nhiệt tình nói với nàng: "Phu nhân, nguyên liệu nấu ăn tối nay tôi đã chuẩn bị xong hết cả, cô có muốn xem thử không?"
Ngoại trừ thuở ấu thơ, Hàn Phi Nhứ chưa từng thấy người làm nào nói chuyện với mình bằng thái độ khép nép như vậy, nàng không được tự nhiên lùi về sau hai bước, "Không cần, dì tự xem rồi làm là được."
Dì nọ "Ai nha" một tiếng, "Tiểu thư thích nấm Tùng Nhung(3), nhưng mùa này lại không có, tôi đành mua tạm ít nấm Khẩu Bắc(4), đợi chút nữa tiểu thư trở về, tôi đưa cho cô ấy xem, thấy nấm Khẩu Bắc đáng yêu như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ ăn nhiều một chút.
Chỉ thích những thứ đẹp đẽ, cũng không biết là tính cách này được ảnh hưởng từ ai."
Hàn · Cuồng Sắc · Phi Nhứ (5), cảm giác đầu gối mình vừa bị một mũi tên xuyên qua = =
Khi nói chuyện với người làm, khắp người Hàn Phi Nhứ căng như dây đàn, chỉ sợ dì nọ đột nhiên hỏi câu gì đó nàng không biết thì sẽ lập tức lộ nguyên hình.
Thật ra chỉ là nàng lo xa, nàng là chủ, làm gì có nhân viên nào dám hỏi chuyện sếp của mình.
Rất nhanh, dì nọ đã xoay người quay lại bếp, Hàn Phi Nhứ bước nhanh đi lên lầu.
Hôm nay nàng đi quá vội nên cũng chưa kịp quan sát kết cấu của ngôi nhà này.
Đứng ở đầu cầu thang, Hàn Phi Nhứ nhất thời không nhớ được mình bước ra từ cánh cửa nào, sau khi sững người một hồi, nàng dùng trực giác mở ra cánh cửa bên trái.
Căn phòng này có diện tích tương tự với phòng nàng, thậm chí đồ đạc cũng tương tự.
Hàn Phi Nhứ đứng ở cửa, nửa ngày không nhúc nhích, bởi nàng cảm thấy có chỗ nào đó không giống lắm.
Sau ba phút, rốt cuộc nàng cũng nghĩ ra chỗ nào không giống, đó là căn phòng này sạch sẽ và ngăn nắp hơn nhiều so với phòng của nàng.
Biết mình đi nhầm phòng, Hàn Phi Nhứ định rời đi, nhưng tay vừa đặt lên tay nắm cửa, đột nhiên nàng chợt nghĩ ra, đây là phòng của Diệp Minh Tâm.
Cũng chính là, phòng ngủ......!của Diệp Minh Tâm.
......
Hàn Phi Nhứ là người có gia giáo, nàng sẽ không làm lộn xộn đồ vật của người khác, nhưng khi nghĩ đến đây là phòng của thần tượng, nàng không nén được thôi thúc muốn nhìn một chút, nàng cũng không xem lung tung, chỉ bước đến mép giường, nhìn đồ vật trang trí trên bàn của cô.
Kịch bản, tài liệu, nửa chai Whiskey uống dở, một ly rượu chân cao và hai khung ảnh.
Một trong hai khung ảnh là Y Y thắt bím đang mỉm cười nhìn vào máy ảnh, cái còn lại là nàng và Diệp Minh Tâm.
Nàng trong tấm ảnh này không trưởng thành như bây giờ, thoạt nhìn như mới vào Đại học, tuy rằng tóc dài xoã tung nhưng nét mặt vẫn còn ngây ngô.
Nàng choàng tay qua vai Diệp Minh Tâm, đứng sau cô ấy, tựa đầu vào hõm vai Diệp Minh Tâm, dáng vẻ giống như rất ngượng ngùng nhưng nụ cười lại bán đứng nàng.
Cười thật hạnh phúc.
Nhìn một lúc, nàng cầm khung ảnh này lên, Diệp Minh Tâm vẫn là dáng vẻ đạm nhạt như vậy, nhưng là loại bình đạm dịu dàng, chứ không phải là sự lạnh nhạt xa cách như trong tấm ảnh Thẩm Tang Lạc cho nàng xem.
Còn chưa kịp tiêu hoá được việc kết hôn cùng thần tượng đã lập tức đối mặt với vụ kiện ly hôn với thần tượng, nhưng mà, tại sao hai người lại muốn ly hôn?
Câu hỏi này đột nhiên xuất hiện trong lòng Hàn Phi Nhứ.
Nàng vẫn luôn không có cảm giác mình là người trong cuộc, mà chỉ như một người ngoài đang đứng nhìn, như thể người ly hôn không phải nàng, mà là một phụ nữ khác.
Hàn Phi Nhứ rũ mắt, nàng đã mười sáu tuổi, cũng sắp mười