Không ai phản ứng lại lời đề nghị của Đoạn Vị Ương, Diệp Minh Tâm đeo kính râm lên, hỏi Hàn Phi Nhứ đang đứng bên cạnh: "Đã lâu không gặp, có muốn ăn bữa cơm cùng nhau không, cũng tiện đường về."
Chị nói những lời này một cách quang minh chính đại, sẽ không có ai nghi ngờ quan hệ giữa bọn họ, Thích Thanh tò mò nhìn qua: "Hai người là hàng xóm à?"
"Không phải hàng xóm mà là sống cùng một khu.
Tôi sống ở biệt thự Lawrence, cô ấy sống ở..." Diệp Minh Tâm quay đầu lại hỏi Hàn Phi Nhứ: "Phải ở Trung Quan Thôn không?"
Hàn Phi Nhứ đang yên lặng hút kem, nghe Diệp Minh Tâm hỏi đến mình, cô hơi sửng sốt, nhả ống hút ra, gật đầu: "Đối diện trường trung học số tám mươi sáu."
Thích Thanh: "Đó là một nơi tốt, khu đại học, còn gần Trung Quan Thôn.
Nếu sau này tôi có bạn gái, lúc chuẩn bị bàn chyện cưới hỏi, tôi sẽ đến đó mua một ngôi nhà, để con cái tôi được rèn luyện."
Từ phía sau, Trương Hạo nói một cách thâm sâu: "Chỗ đó có tiền cũng không mua nổi đâu.
Chỉ có nhân tài cấp cao được nhà nước công nhận mới có thể vào ở.
Anh là nhân tài hả?"
Thích Thanh: "Tôi là người."
Trương Hạo cười: "Đồng chí nhỏ, xem ra anh vẫn rất có ý thức biết người biết ta.
Thôi, không nói chuyện với mọi người nữa, hơn hai tiếng nữa là tôi phải bay rồi.
Hẹn gặp lại."
Trương Hạo là một diễn viên kiêm người mẫu, gần đây anh ta đang tập trung phát triển sự nghiệp diễn xuất, nhưng vẫn phải tham gia một số chương trình.
Lần này sẽ đến Barcelona.
Nghe nói sắp tới sẽ tổ chức một sàn diễn thời trang nhỏ cao cấp, có mời anh ta.
Đến lúc nghỉ quay, mọi người lên xe chung của đoàn, quay về ai làm việc nấy, Trọng Viên Viên và Vi Tầm đã đợi sẵn bên cạnh, thấy Hàn Phi Nhứ đang bước về phía bên xe cô thì Diệp Minh Tâm kéo nhẹ cô lại: "Lên xe chị đi, để hai người họ tự về."
Hàn Phi Nhứ ngẫm nghĩ, nếu đã xử lý tốt mọi chuyện, vậy cô lên xe của chị ấy cũng không sao.
Vì vậy, Hàn Phi Nhứ đã leo lên xe chuyên dụng của Diệp Minh Tâm.
Vi Tầm thường lái chiếc xe địa hình mà Hàn Phi Nhứ mới mua năm nay sau khi về nước.
Rất đẹp và khí phách, nhưng trong rất nhiều trường hợp thì lại không hữu dụng.
Tuần sau phải gia nhập đoàn phim rồi, cô nên đổi sang một xe chuyên dụng chuyên nghiệp hơn.
Bây giờ mua luôn thì may ra mới kịp, nhưng Hàn Phi Nhứ cũng không nhớ ra chuyện này, lúc lên xe chuyên dụng của Diệp Minh Tâm, cô mới nhớ ra mình còn thiếu một chiếc xe như vậy.
Hàn Phi Nhứ chỉnh ghế dựa đến góc độ thoải mái nhất, sau đó duỗi eo thật mạnh: "Mệt muốn chết.
Hôm qua em mới ngủ được hơn sáu tiếng.
Hiện tại em đang rơi vào trạng thái thiếu ngủ trầm trọng."
Một trợ lý khác của Diệp Minh Tâm đang lái xe, Lam Trúc vẫn ngồi ở ghế phụ, cô ấy cười nói: "Có thể ngủ hơn sáu tiếng là không tệ rồi.
Kỷ lục cao nhất của chị Minh Tâm là không chợp mắt trong ba ngày hai đêm.
Từ phim trường đến thẳng bệnh viện."
Hàn Phi Nhứ kinh sợ: "Ba ngày?"
Cô quay đầu nhìn Diệp Minh Tâm, Diệp Minh Tâm hơi mím môi, không nói gì.
"Đúng vậy, hồi đó tôi chỉ mới đi theo chị Minh Tâm thôi, tôi cũng chưa bao giờ thấy các diễn viên khác làm việc như thế nào.
Lúc đó tôi sợ đến đơ cả người.
Kể từ đó về sau, tôi không bao giờ ghen tị với các diễn viên nữa.
Cái giá của lợi nhuận cao là đầu tư cao, tôi cứ nghĩ là tất cả mọi người ai cũng phải chạy đua nỗ lực như thế."
Hàn Phi Nhứ không thể tin được, cô hỏi Diệp Minh Tâm: "Lúc nào chị cũng thế à?"
Diệp Minh bật cười: "Tất nhiên là không phải, chỉ có lần đó thôi."
Một lần cũng đủ đáng sợ rồi, đây còn là người sao?
Hàn Phi Nhứ cảm thấy xúc động trong lòng: "Chị bị gì k1ch thích hả? Cứ như là tiêm máu gà vậy..."
Còn không phải là chịu k1ch thích hay sao, đó là lần cãi nhau với Hàn Phi Nhứ.
Ai cũng như ai.
Trong lúc cãi nhau, lời nói cay độc đến độ nào cũng có thể tuôn ra.
Hàn Phi Nhứ nói hai câu chọc thủng tim gan chị, rồi sau đó chẳng chào hỏi câu nào, chạy thẳng đến Hàng Châu tham gia buổi thử giọng với các bạn cùng lớp, đi cả tuần cũng chưa thèm quay lại.
Diệp Minh tức đến độ trằn trọc, ngủ không yên, nên quyết định bắt người khác cũng phải thao thức làm việc.
Đó là cảnh quay quan trọng nhất và cũng là cảnh quay cuối cùng của bộ phim, vai diễn của Diệp Minh Tâm là người đã nản lòng, nhụt chí và nhảy xuống biển, những con sóng lớn dâng trào trên mặt biển, nhân vật thì cứ chìm dần xuống, nước biển lạnh đến thấu xương khiến cô phải mở mắt ra, nhìn ánh mặt trời chiếu xuống biển, chợt thấy hối hận, vì thế, cô cố gắng duỗi thẳng hai tay về phía trước, hy vọng sẽ có thứ gì đấy có thể đến kéo lấy cô, cô không muốn chết.
Tuy nhiên, cô vẫn cứ chìm dần, ngay giây phút chọn cho mình cái chết, cô đã không còn đường lui nữa rồi.
Để thực hiện tốt cảnh quay này, tổ đạo cụ đã dựng một màn hình xanh, để Diệp Minh Tâm nhảy từ trên cao xuống, quay cho tốt cảnh nhảy xuống.
Còn cảnh chết đuối, đạo diễn kén chọn, Diệp Minh Tâm thì cái gì cũng dám làm.
Cuối cùng, họ quyết định đến Thiên Tân, thực hiện cảnh quay có yêu cầu cao này ở một bãi biển thật.
Trong ba ngày đó, tất cả đều dồn sức cho cảnh quay này, tổng cộng, Diệp Minh Tâm đã nhảy bảy lần, đạo diễn cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng bản thân chị lại không hài lòng, dùng cảm giác khó thở khi chết đuối để thức tỉnh bản thân mình.
Kỉ niệm đó cũng không có gì tốt đẹp.
Diệp Minh Tâm không muốn nhắc lại nữa.
Chị chuyển chủ đề: "Chị đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi.
Hôm nay chúng ta ăn tối bên ngoài đi.
Có người giới thiệu cho chị một nhà hàng gia đình, nghe nói rất có hương vị của Bắc Kinh xưa, chúng ta đến thử xem sao."
Chuyển đề tài quá nhanh, hai giây sau Hàn Phi Nhứ mới phản ứng lại được: "Được thôi, nhưng mà cơm nước xong xuôi thì cũng chín giờ hơn mới về đến nhà, vậy thì cũng gần mười giờ."
"Không sao đâu, Y Y vẫn đang ở nhà ông rồi.
Chị đã nói với mẹ là mai mới đến đón con bé."
Đi thẳng từ Hà Bắc trở về Bắc Kinh, may mà không bị kẹt xe trên đường cao tốc, bọn họ đến sớm hơn nửa tiếng so với dự kiến, nhà hàng này nằm ở ngoại thành, nhìn từ bên ngoài, giống như một biệt thự độc lập, sau khi bước vào, họ mới phát hiện bên trong rất độc đáo.
Bên ngoài tầng một chỉ có hai bàn, tuy là giờ cơm, nhưng không có ai, đa số khách chọn ăn ở phòng riêng, có không gian thoải mái, rộng rãi.
Một người đàn ông trông hiền lành bước tới, anh ta mỉm cười với Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ: "Cô Diệp, đây là chỗ cô đã đặt trước."
Nơi anh ta đang nhắc đến là một chiếc bàn cổ được chạm khắc hoa và tám vị tiên, đặt sát bên cửa kính, Diệp Minh Tân nhíu mày: "Không phải tôi đặt phòng riêng ở tầng hai sao?"
"Xin lỗi, cô Diệp, cô đặt trễ quá.
Chúng tôi chỉ còn lại chỗ này.
Nếu cô không hài lòng, tôi có thể điều chỉnh thời gian của cô thành ba ngày sau."
Ba ngày sau thì đến làm gì nữa, có ăn cũng đâu phải ăn bữa này.
Hàn Phi Nhứ nhỏ giọng nói: "Cứ ngồi ở đây đi, em cũng đói bụng rồi."
Diệp Minh Tâm vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng gật đầu: "Được rồi."
Sau khi ngồi xuống, không thấy ai mang thực đơn đến, Hàn Phi Nhứ nhìn bức màn nhỏ được bày trên bàn, trên đó còn có chữ viết tay bằng bút lông, cô cầm lên nhìn thử.
Trên đó viết tất cả quy tắc của nhà hàng gia đình này, Hàn Phi Nhứ nhăn mặt, sao mà nhiều quy tắc quá vậy.
Có thể đặt chỗ nhưng không thể đặt trước thời gian.
Giờ làm việc chỉ có năm tiếng, từ năm giờ tối đến mười giờ tối.
Đến sớm thì không tiếp, ăn chưa xong thì vẫn mời khách ra ngoài.
Mỗi ngày chỉ nhận mười bàn, mỗi bàn không quá bốn khách, đồng thời khách không được trên sáu mươi tuổi, không được dưới sáu tuổi, hơn nữa đến cũng không được gọi món.
Thực đơn của nhà hàng sẽ thay đổi tùy theo từng tháng, khác nhau theo từng ngày.
Có bốn món chính và một món canh, thực đơn có cái gì thì ăn cái đó, không được đòi hỏi đầu bếp, trừ khi có giấy chứng nhận dị ứng thực phẩm do bệnh viện cấp.
Hàn Phi Nhứ đặt bức màn nhỏ về lại chỗ cũ, khẽ hỏi Diệp Minh Tâm: "Đồ ăn ở đây có ngon thật không?" Sao cô lại thấy như kiểu treo đầu dê bán thịt chó vậy.
Diệp Minh Tâm cũng không rõ, có mấy nhà hàng gia đình mà chị thường xuyên lui tới, bởi vì nhà hàng gia đình rất đắt tiền, riêng tư, hơn nữa hương vị cũng khá ngon, nhưng chị chưa từng tới chỗ này, đó giờ cũng chưa từng nghe nói qua.
Diệp Minh Tâm trả lời khá do dự: "Giang Linh Nhạn đã giới thiệu cho chị, chắc là cũng...!được."
Hàn Phi Nhứ: "..." Có thể thiếu tự tin hơn nữa không vậy?
Trong lúc chờ đồ ăn được dọn lên, hai người họ vẫn tiếp tục trò chuyện: "Hết tuần sau là Y Y đi rồi.
Em có nên mua cho con bé chút gì đó để con bé mang đi không?"
"Không cần đâu, mẹ sẽ chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa, bọn họ cũng không đi được bao lâu đâu, có khi mới vài ngày là đã xụ mặt quay về rồi."
Cuối cùng, vì không chịu nổi áp lực gia đình, Diệp Minh Tâm đồng ý để Y Y đến Thụy Sĩ sống một tháng, không còn cách nào nữa, ai biết Nghiêm Nguyệt Dung đã nói kiểu gì mà có thể khiến cả Hàn Phi Nhứ lẫn Hàn Niệm Y cảm động.
Y Y thì không sao, Diệp Minh Tâm đã quen với việc từ chối những yêu cầu chẳng đâu ra đâu của con bé, nhưng Hàn Phi Nhứ vừa khuyên nhủ chị một câu, chị đã lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
Đi thì cứ đi đi, con bé đi rồi, bọn họ có thể ở trong thế giới hai người.
Người bạn thân nhất và kẻ thù mạnh nhất của Nghiêm Nguyệt Dung hồi trẻ đều đang định cư ở Thụy Sĩ.
Ba người họ đều trạc tuổi nhau, nhưng có hai người mãi đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn.
Chỉ có duy nhất một người là bà đã có thế hệ thứ ba, lại còn là thế hệ thứ ba đáng yêu đến nhường này, bà ấy thật sự không nhịn nổi, muốn khoe khoang.
Trước đây Hàn Phi Nhứ cứ luôn dẫn Y Y ra nước ngoài sống, đừng nói đến việc khoe khoang, đến việc gặp bà một hai lần còn khó hơn cả lên trời, nhưng bây giờ ổn rồi, Y Y đã về, mẹ chị cũng đã quên đi những chuyện không vui trong quá khứ, cuối cùng bà ấy cũng có thể thẳng lưng, danh chính ngôn thuận mà dẫn Y Y ra ngoài chơi.
Người đàn ông hiền lành lúc nãy bước ra, cầm theo một cái khay, Hàn Phi Nhứ nhìn anh ta đặt đ ĩa vịt quay xuống, sau đó thong thả, ung dung rời đi, Hàn Phi Nhứ cầm đũa hồi lâu mà không dám động, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Thực đơn của nhà hàng gia đình hôm nay đó hả?"
Diệp Minh Tâm im lặng một lúc, sau đó miễn cưỡng mạnh miệng: "Vịt quay đương nhiên là hương vị chính gốc nhất của Bắc Kinh xưa, nếm thử xem."
Gắp một miếng thịt vịt, Hàn Phi Nhứ nhai kỹ, nuốt chậm, rất cố gắng nhấm nháp, nhưng nếm một hồi lâu cũng chẳng thấy khác mấy chục con vịt ở ngoài chỗ nào, thậm chí còn chẳng ngon bằng cơ.
Đặt đũa xuống, Hàn Phi Nhứ hạ giọng, sợ người phía sau nghe thấy: "Sao em thấy còn không bằng vịt của đầu bếp ngoài chợ mà hồi đó em gặp nhỉ?"
Không chỉ Hàn Phi Nhứ, mà Diệp Minh Tâm cũng nghĩ vậy.
Món vịt quay này...!thật sự quá bình thường luôn đó? Chẳng lẽ đây là hương vị của Bắc Kinh xưa, rõ ràng vị của Bắc Kinh ngày nay cũng y chang vậy mà!
Diệp Minh Tâm hỏi cô: "Hương vị chính gốc của Bắc Kinh xưa là như thế này sao?"
Hàn Phi Nhứ: "Em không biết, em mới chuyển đến đây có sáu năm."
Cũng đúng, hiện tại cô cho rằng mình mười sáu tuổi, nhưng cũng chỉ sống ở đây sáu năm.
Bất giác, Hàn Phi Nhứ nhìn lên: "Chị không phải là người Bắc Kinh sao? Hương vị đồ ăn Bắc Kinh, chị phải là người tinh tường nhất mới đúng."
Diệp Minh Tâm lắc đầu: "Chị không phải người Bắc Kinh.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, chị đi học ở Thiên Tân và sau đó trở thành diễn viên, cho nên mới ở lại Bắc Kinh để phát triển.
Mặc dù ông bà chị sống ở Bắc Kinh cả đời, nhưng bố mẹ chị kết hôn ở Thượng Hải.
Chị cũng sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải."
"Ồ, Thượng Hải." Mắt Hàn Phi Nhứ sáng lên: "Lúc nhỏ, em lớn lên ở Côn Sơn, chỗ đó rất gần Thượng Hải.
Khi còn nhỏ, ngồi tàu biển chở khách du lịch định kỳ, chính là bến tàu Thượng Hải."
Quê hương luôn là một trong những chủ đề có thể xích hai