Mặc dù Hàn Phi Nhứ đến sớm nhưng Trì Thu còn đến sớm hơn nàng.
Lúc trước, cô ấy vẫn còn một bộ phim truyền hình cần quảng bá.
Hiện tại bộ phim truyền hình đã bắt đầu phát sóng, bộ phim tiếp theo vẫn chưa xác nhận lịch chiếu, có thể nói đây là một năm nhàn rỗi nhất của cô ấy.
Buổi sáng khi bước ra ngoài, khách sạn này đã được Giang Linh Nhạn bao toàn bộ, sau khi trò chuyện với nhân viên một lúc, cô ấy bắt đầu sống một cuộc sống nhàn nhã như một cựu chiến binh.
Hàn Phi Nhứ đem hành lý đưa cho Trọng Viên Viên, tự mình đi tới, sau khi ngồi xuống, nàng nhìn xung quanh: "Tới sớm vậy.
Nơi này hoàn cảnh rất tốt, tôi thật sự càng ngày càng không muốn rời đi."
Trì Thu bình tĩnh nhìn nàng: "Chờ tới khi nhìn thấy rắn, cô sẽ không còn nghĩ như vậy nữa."
Hàn Phi Nhứ thiếu chút nữa nhảy cao ba thước: "Rắn?! Rắn ở đâu? Chỗ nào có rắn?!"
Trì Thu hất cằm: "Bên ngoài có, nói không chừng bên trong cũng có, vừa rồi khi tôi mới đến liền thấy có một người ôm một con rắn từ trong phòng khách sạn ra ngoài."
Chết tiệt.
Môi trường dù có tốt đến đâu cũng không thể sánh bằng sức sát thương của động vật máu lạnh, Hàn Phi Nhứ giống như đang ngồi trên đống lửa, lập tức nhìn Trọng Viên Viên: "Viên Viên, đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ đi."
Trọng Viên Viên: "Vẫn là không nên đi..."
Hàn Phi Nhứ nhìn chằm chằm: "Không được, chị sợ nhất là rắn, em phải đi theo chị."
Trọng Viên Viên: "...!Nhưng là, em cũng sợ rắn, hai người sợ rắn ở cùng một chỗ thì có kết quả gì, ôm nhau khóc rống lên sao?"
Hình ảnh minh họa cho câu này quá mạnh, Trì Thu bật cười: "Ồ, chọc cô thôi, bọn họ đã kiểm tra mấy lần rồi, sẽ không có rắn, hơn nữa ở đây không có nhiều phòng như vậy, tổng cộng có mười hai phòng.
Hơn nữa trong đó có hai phòng đường ống nước bị vỡ, không thể ở được.
Ba phòng còn lại phải dành cho giám khảo, số phòng còn lại cũng không nhiều.
Nhóm ứng cử viên chúng ta vẫn là hai người một phòng, đến lúc đó tôi sẽ thương lượng với Giang Linh Nhạn xem có thể sắp xếp cho hai chúng ta ở chung một phòng được không."
Có người ở cùng là tốt rồi, Hàn Phi Nhứ cũng im lặng, Trì Thu nghiêng đầu nhìn nàng, bị đối phương nhìn một lúc lâu như vậy, Hàn Phi Nhứ không nhịn được hỏi: "Sao vậy, trên mặt tôi có cái gì sao?"
"Không có." Trì Thu do dự không biết có nên hỏi hay không, mối quan hệ của cô ấy và Hàn Phi Nhứ cũng chỉ là giao tiếp bình thường, cũng không quá thân thiết nhưng nếu như không hỏi, Trì Thu thực sự rất tò mò.
Loay hoay vài giây, cô ấy vẫn hỏi: "Gần đây có phải cô đắc tội với người nào đó không?"
Đây không phải là lần đầu tiên Hàn Phi Nhứ nghe thấy câu hỏi này, Diệp Minh Tâm đã hỏi chuyện này, Lương Trữ cũng hỏi, gần đây, trên mạng ngày càng có nhiều câu chuyện về nàng, cũng có đủ loạn suy đoán, phần lớn mọi người đều nói đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy đột nhiên lại quay trở về.
Bọn họ đoán có phải ở nước ngoài đã từng sống trong sung sướng sau này sa cơ và không chịu đựng nổi cuộc sống nghèo khó cho nên mới quay về nước lao vào kiếm tiền.
Đối với cách nói này, Hàn Phi Nhứ không khỏi chế nhạo.
Làm ơn, tuy rằng gia đình của nàng không phải vô cùng giàu có nhưng tốt xấu gì cũng là một gia đình trung lưu, cái gì gọi là không chịu đựng nghèo khó, nàng còn không biết nghèo là gì.
Hiện tại có rất nhiều người đang giúp Hàn Phi Nhứ tìm ra nguồn gốc của tin đồn, nhưng những tin đồn này giờ chỉ là những tin đồn nhỏ, thỉnh thoảng lại xuất hiện một cái, sau đó là hàng trăm bình luận và đăng lại, đại khái khoảng nửa ngày sau cũng không còn ai nhắc lại nữa.
Hàn Phi Nhứ cho rằng đây có thể là có người đứng đằng sau, nếu người ta đã đồn thổi thì Mahatma Gandhi* có thể được gọi là vị trí thứ hai của Hitler, chỉ là một vài tin đồn vô thưởng vô phạt, nàng cũng không quan tâm đ ến vậy.
*Mahatma Gandhi: là anh hùng dân tộc Ấn Độ, người chỉ đạo cuộc kháng chiến chống chế độ thực dân của Đế quốc Anh và giành độc lập cho Ấn Độ với sự ủng hộ của hàng triệu người dân
Nhưng chuyện này mỗi ngày đều phát sinh, hơn nữa còn phát sinh càng ngày càng nhiều, Lương Trữ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nếu thật sự là lời bàn tán của người qua đường, tần suất cũng sẽ không cao như vậy đi, với lại trọng tâm của những nhận xét này rất rõ ràng vẫn luôn cắn chặt lấy Hàn Phi Nhứ từ khi nàng quay về nước cho tới nay vẫn không chịu buông.
Nếu đây là hậu quả để lại của chuyện liên quan tới Ân Gia Hà thì không đúng, fans của Ân Gia Hà sẽ không khách sáo như vậy, chắc chắn họ sẽ viết mọi thứ có thể bôi đen hoàn toàn, căn bản bọn họ cũng sẽ không viết đơn giản nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa còn vô cùng giống sự thật.
Vì vậy, Lương Trữ chắc chắn có kẻ cố ý công kích Hàn Phi Nhứ và muốn làm xấu đi ấn tượng của công chúng về nàng.
Vì chuyện này, Lương Trữ đã quay trở lại Bắc Kinh, mà Diệp Minh Tâm không thể rảnh rỗi nên đem chuyện của Hàn Phi Nhứ giao cho cấp dưới của mình để cho bọn họ dùng toàn lực điều tra chuyện này.
Hàn Phi Nhứ xẩu hổ cười: "Cô cũng xem trên mạng nói cái gì à?"
"Ừm, cũng nghe thấy."
"Nghe thấy?"
Trì Thu gật đầu: "Tôi đi dự họp báo.
Sau khi kết thúc, mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm, bọn họ đều nói tới chuyện này."
Biên tập viên mặc dù là vị trí của nhân viên, nhưng vị trí này tương đương với lãnh đạo của tất cả các nhà biên kịch nên cũng là một trong những quản lý, Trì Thu cau mày: "Những gì anh ta nói còn tệ hơn nhiều so với những gì người ta nói trên mạng."
"Nhưng, tôi thực sự không đắc tội với người nào..." Hàn Phi Nhứ cũng không hiểu.
Trì Thu vẫn đang dựa vào chiếc ghế đan bằng mây, cô ấy không chút để ý nói: "Cũng không nhất định phải đắc tội với người nào, nói không chừng là đang muốn cản trở con đường phát triển của người khác, hoặc chỉ là khiến khán giả cảm thấy người đó thật chướng mắt.
Nơi nào có người, ở đó luôn có những chuyện xấu xa đằng sau, lợi ích thử lòng người, vòng luẩn quẩn này là một món lãi kếch xù của ngành sản xuất, cho nên càng dễ bại lộ lòng người có bao nhiêu dơ bẩn."
Nói xong, không nghe thấy câu trả lời, Trì Thu ngồi dậy nhìn người bên cạnh, chỉ thấy Hàn Phi Nhứ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình: "Oa...!Cô nói triết lý quá!"
Bị đối phương nhìn như vậy, Trì Thu lập tức ngượng ngùng, xua tay nói: "Cái này đã tính là gì, hồi đó tôi là phóng viên thực tập chiến trường, cũng đã chứng kiến nhiều chuyện kinh hơn như này trong giới giải trí."
Hàn Phi Nhứ trừng mắt nhìn: "Cái gì?"
Điều khó xử nhất chính là bạn chỉ nói một câu trêu chọc vu vơ mà thôi nhưng đối phương lại không hiểu ý tứ trong câu nói của bạn = =
Trì Thu ho một tiếng rồi ngồi dậy: "Ăn cơm thôi.
Có vẻ như đêm nay chỉ có Thích Thanh đến, còn những người khác thì nửa đêm hoặc sáng mai mới tới.
Chỉ có ba người chúng ta, hay là chơi đấu địa chủ?"
Coi như chấm hết, chuyện chơi bài