Hàn Phi Nhứ mặt không biểu cảm nhìn Diệp Minh Tâm, nhìn khoảng ba giây, nàng thu hồi tầm mắt, không sao cả nói: "Con vịt chết vẫn mạnh miệng (1), không sao, dù sao em cũng đã nhớ ra, hơn nữa sau này em sẽ nhớ ra nhiều hơn."
Diệp Minh Tâm thăm dò nhìn nàng: "Em nhớ ra được chuyện gì vậy?"
Hàn Phi Nhứ cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn qua: "Tự chị hiểu rõ."
Diệp Minh Tâm: "..."
Lại nữa, cô ấy thực sự không biết mà!
Mỗi khi Hàn Phi Nhứ nói nhớ ra, Diệp Minh Tâm trong lòng theo bản năng liền cho rằng nàng nhớ tới chuyện trong mười năm qua, dù sao Hàn Phi Nhứ chỉ mất trí nhớ trong khoảng thời gian này.
Mười sáu năm trước, nàng thậm chí không nghĩ về nó, phần ký ức bị lựa chọn để quên đi sau khi chịu những tổn thương mạnh thường là vĩnh viễn, trừ khi có điều gì đó tác động, nếu không nàng sẽ không bao giờ nhớ ra.
Nhìn bộ dáng của Hàn Phi Nhứ hình như rất tức giận, trong chốc lát, Diệp Minh Tâm chính xác không nhớ ra mình còn giấu diếm cái gì, có thể khiến nàng tức giận như vậy.
Đừng nói Diệp Minh Tâm, ngay cả Hàn Phi Nhứ cũng không biết mình đang tức giận điều gì, lúc đầu chỉ định diễn một chút, ai ngờ càng diễn càng sâu, giờ muốn thoát vai cũng không được.
Đến nhà cũ của Diệp gia, tất cả mọi người đều ở lầu một, Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm đi vào, trước tiên đi tới bên cạnh ông bà nội chào hỏi, ông nội là một ông già gầy gò uy nghiêm, bình thường thích híp mắt lại, thoạt nhìn còn rất hiền hậu, một khi ông mở mắt ra, ánh sáng trong mắt giống như ánh sáng phóng xạ, có thể khiến người ta sợ tới mức lập tức đứng nghiêm.
Hàn Phi Nhứ ngoan ngoãn nói: "Ông bà nội khỏe."
Ông nội gật đầu, ý là ông nghe được, bà nội mê man ngẩng đầu lên, nhìn nàng nửa ngày, cũng không nhớ tới nàng là ai.
Biết bà nội lại hồ đồ, Hàn Phi Nhứ cười một chút.
Bà nội chớp chớp mắt, cũng cười lên, "Như Như——" (Nhứ đọc là xù, bà nội đọc thành xū)
Hàn Phi Nhứ ngẩn người, sau đó mới phản ứng được bà nội đang gọi nàng, nàng vội vàng đáp một tiếng, Diệp Minh Tâm chạm vào nàng ý bảo nàng đi qua, Hàn Phi Nhứ làm theo, ngồi xổm bên cạnh xe lăn của bà nội, Hàn Phi Nhứ tiếp tục cười: "Bà nội, gần đây thân thể bà có khỏe không? "
"Khoẻ, khoẻ..." Chỉ là tỉnh táo nhất thời, rất nhanhbà nội lại quên mất nàng là ai, bà khom người, luồn cánh tay xuống dưới cái chăn đang đậy trên đùi, sờ một lát, sau đó lấy ra một khối ngọc như ý.
Hàn Phi Nhứ có đôi mắt tinh tường, biết hàng, vừa nhìn là biết được đây là ngọc bội cực phẩm phỉ thúy, huống hồ chi còn là miếng phỉ thuý to như thế, hiện đại đã không còn ai sản xuất cái này, ngọc như ý tốt đều là sản xuất từ thời cổ xưa......Chậc, nhìn hoa văn phức tạp phía trên, tuyệt đối là cực phẩm! Nói không chừng còn là vật phẩm hoàng gia!
Trong nháy mắt, ánh mắt Hàn Phi Nhứ sáng lên, Diệp Minh Tâm đứng bên cạnh nàng, tự nhiên nhìn thấy vẻ mặt của nàng, cô im lặng, nhẹ nhàng đẩy Hàn Phi Nhứ một cái, lúc này nàng mới thu ánh mắt ham tiền về.
Ông nội ngồi ở một bên, vui vẻ nhìn các nàng.
Bà nội lấy ra ngọc như ý kia, làm bộ muốn đặt lên tay Hàn Phi Nhứ, sắc mặt Hàn Phi Nhứ vui mừng, vừa định đưa tay đi đón, chỉ thấy bà nội lại cầm Ngọc Như Ý trở về, sau đó thuần thục gãi trên lưng hai cái.
Hàn Phi Nhứ: "..."
Tuy nói Như Ý vốn là dùng để gãi, nhưng bà cũng đừng lấy nó đi gãi ngứa thật chứ!
Gãi đủ rồi, thoải mái, bà nội mới một lần nữa cười, sau đó nhét Ngọc Như Ý vào tay Hàn Phi Nhứ.
Cơm tối đã sớm xong, bởi vì Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm đ ến muộn, cho nên hôm nay ăn cơm cũng muộn một tiếng rưỡi, Nghiêm Nguyệt Dung mời mọi người đi đến bàn ăn, Nghiêm Tuấn Viễn đẩy bà nội qua đó, chú hai Nghiêm Tuấn Tiền thì qua mời ông nội vào bàn.
Thấy Hàn Phi Nhứ vẫn đang hoang mang (kiểu như không thể tin được)nhìn Ngọc Như Ý kia, Nghiêm Nguyệt Dung cười cười: "Hiện tại đối với bà nội mà nói, những đồ cổ này tương đương với đồ chơi mà Y Y thích, ngoại trừ chơi đùa, cũng không có tác dụng gì khác."
Hàn Phi Nhứ mở to hai mắt: "Vậy con lại đem Như Ý lén lút trả về nha, con thấy bà nội rất thích.
"
"Cầm cầm đi." Nghiêm Nguyệt Dung không thèm để ý nói: " Mấy thứ này trong nhà kho đầy ra, bà nội tặng ai một món, là ông nội lại bù vào cho bà hai món.
Đừng nghĩ rằng bà nội hồ đồ, bà đưa cho con cái này, bởi vì bà đã chơi chán rồi, muốn ông nội gửi cho bà ấy hai cái mới.
"
Nghiêm Nguyệt Dung cũng đi qua, Hàn Phi Nhứ đem Như Ý đặt sang một bên, đi theo, ngồi xuống vị trí của mình, nàng nhìn về phía ông bà nội ngồi ở vị trí chủ vị, bà nội vỗ vỗ chăn trên đùi, còn bĩu môi, ông nội chỉ nhìn một cái, liền quay đầu trở về, sau đó dùng giọng nói th ô tục, trên thực tế cực kỳ sủng ái: "Biết rồi, buổi tối bà tự mình đi chọn."
Lời nói của ông nội còn chưa nói xong, mắt bà nội đã cong lên, Hàn Phi Nhứ thấy thế, cũng không thể không nhếch khóe môi.
Nàng cầm lấy khăn ăn, sau đó cẩn thận trải lên đùi mình, Diệp Minh Tâm ngồi bên trái của nàng, bên phải có người tới, Hàn Phi Nhứ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, phát hiện là Diệp Minh An.
Thấy cô nhìn mình, Diệp Minh An lập tức rụt rè cúi đầu, cô rụt mình vào chỗ ngồi, không ngẩng đầu không nói lời nào, vẻ mặt mọi người coi tôi như không khí là tốt rồi.
Hàn Phi Nhứ vô cùng khó hiểu.
Tuy nói không phải cố ý, nhưng thật sự muốn truy cứu, bữa tiệc đính hôn lần trước của Minh An chính là bị cô và Minh Đức làm cho toang, đổi lại là cô, cho dù không cảm thấy tức giận với thủ phạm, cũng không đến mức nhìn thấy thủ phạm, lại như chuột gặp phải mèo vậy.
Lần trước Minh An nhìn thấy cô, phản ứng cũng giống như hôm nay, giống như cô nợ Hàn Phi Nhứ tám triệu, sợ Hàn Phi Nhứ cùng cô muốn tính sổ.
Im lặng, Hàn Phi Nhứ quay đầu lại, đem sự chú ý lại đặt về bữa cơm
Hôm nay vẫn không thấy tiểu tử Diệp Minh Vĩnh kia, Diệp Minh Đức cũng vậy, nghe nói anh ta lại đi Châu Phi thu hút đầu tư, không ai biết anh ta đang làm cái gì, hiện tại kỳ vọng của cả nhà đối với anh ta đã giảm xuống mức thấp nhất, có thể sống sót, sau đó mỗi năm tết đến trở về một chuyến là được.
Trước khi đến, Hàn Phi Nhứ đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị thím hai đanh đá bắt nạt, ngay cả kịch bản chửi lại nàng cũng đã nghĩ ra được vài cái, tóm lại, chính là không thể để cho mình bị coi thường, kết quả, hôm nay thím hai nhìn giống như một quả bóng da xì hơi, chắc là có người đã nói với bà trước, để bà đừng quấy rối trong bữa ăn gia đình.
Nhìn chung, bữa cơm này ăn cũng coi như thoải mái.
Ăn cơm xong, mọi người đều ngồi trong phòng ăn nói chuyện phiếm, đàn ông nói đều là chuyện trong kinh doanh, so với những người đàn ông Diệp gia ồn ào, phụ nữ và trẻ em yên tĩnh hơn nhiều.
Thím hai và Diệp Minh An như túi trút giận ngồi chung với nhau, thỉnh thoảng, thím hai lại trừng mắt, hướng bà nhìn có Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ, cũng không biết là đang trừng mắt với người nào.
Diệp Minh Tâm bóc quả nhãn rồi cho vào đ ĩa của Hàn Phi Nhứ, cô tự mình ăn một quả, tiếp theo liền lột cho Hàn Phi Nhứ một cái, tầm mắt Hàn Phi Nhứ xoay qua lại trên người mọi người, cuối cùng chuyển đến trên người con gái mình, nàng dùng mũi chân nhẹ nhàng đá Diệp Minh Tâm: "Chị đi xem Y Y đang làm gì vậy.
"
Diệp Minh Tâmnhìn qua: "Không phải đang chơi với Phẩm Lam sao, chị đi qua làm gì, Phẩm Lam tương đối sợ chị, nếu chị đi qua, sẽ không được tự nhiên.
"
Nghe vậy, Hàn Phi Nhứ ghét bỏ nhìn cô: "Chị xem lại nhân phẩm của chị đi, ngay đến con nít mà cũng sợ."
Diệp Phẩm Lam sợ cô, là bởi vì mấy năm trước trong một bữa tiệc gia đình, thái độ giễu cợt, bất kính của Diệp Minh Vĩnh chọc giận cô, bình thường, Diệp Minh Tâm sẽ không quản người hay chuyện của chú hai, tên dở Diệp Minh Vĩnh này lại nói năng lỗ m ãng, phỉ báng cả Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ.
Hắn phồng mang trợn má nhào tới, Diệp Minh Tâm cũng giơ tay lên, một cái tát đánh xuống khiến Diệp Minh Vĩnh đầu váng mắt hoa, Diệp Minh Vĩnh còn muốn đánh trả, nhưng vì ngại có Minh Đức ở đây nên mới không nhúc nhích.
Nhưng cũng may mà Diệp Minh Vĩnh không thật sự đánh trả, nếu như hắn làm vậy, nhất định Minh Đức sẽ cho hắn một trận no đòn.
Tóm lại, một cái tát, cộng thêm một đống câu chửi sấp mặt Diệp Minh Vĩnh.
Hôm đó Diệp Minh Tâm cực khiến mọi người sợ hãi, dì hai cũng không dám trả lời, chỉ sợ trở thành đối tượng phát ti3t của cô.
Khi đó Diệp Phẩm Lam cũng có mặt, trừng mắt nhìn cô giáo huấn ba mình như một con chó, ấn tượng này quá sâu, khiến Diệp Phẩm Lam bây giờ còn không dám nói nhiều với cô.
Diệp Minh Tâm không để ý chuyện này, trẻ con mà, sợ cô cũng là chuyện bình thường, chờ nó trưởng thành, sau khi hiểu chuyện, sẽ không còn sợ cô nữa.
Hàn Phi Nhứ không đồng ý với quan điểm này của cô: "Cho dù câu bé lớn lên, hiểu rõ con người của chị, cậu bé cũng sẽ sợ chị, bây giờ chị phải để cậu bé thay đổi."
Nàng hướng về phía hai đứa nhỏ bên kia: "Phẩm Lam chính là anh trai duy nhất của Y Y, quan hệ giữa hai đứa nhỏ tốt như vậy, chờ Phẩm Lam lớn lên, nên đến nhà chúng ta chơi đùa, đến lúc đó nếu bởi vì cậu bé sợ chị, liền không dám tới, vậy thì làm sao bây giờ? "
Diệp Minh Tâm yên lặng nhìn nàng, nửa ngày sau, cô bỏ quả nhãn đang cầm trong tay, cầm khăn lau bên cạnh lau tay: "Biết rồi, chị sẽ đi qua."
Hàn Phi Nhứ lập tức cười: "Ngoan à, làm một đứa bé ngoan, em về nhà thưởng cho chị.
"
Diệp Minh Tâm vươn tay lau sạch sẽ ra, gõ vào đầu nàng một chút: "Đây chính là những gì em nói, đừng đổi ý.
"
Diệp Minh trong lòng mang theo ý cười rời đi, Hàn Phi Nhứ ở trong lòng trả lời, nàng mới không đổi ý, giống như phần thưởng Y Y, cho chị một đóa hoa hồng nhỏ mà mình in là được.
......
Đuổi khéo Diệp Minh Tâm đi, Hàn Phi Nhứ ngồi trên ghế chờ vài giây, sau đó mới đi tới bên cạnh Nghiêm Nguyệt Dung.
Nghiêm Nguyệt Dung ngồi bên cửa sổ kính sát trần, đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, Hàn Phi Nhứ hỏi: "Mẹ, sao mẹ không đi nói chuyện với bọn họ.
"
Nghiêm Nguyệt Dung ngẩng đầu: "Con nhìn cả phòng này, mẹ có thể nói chuyện với ai? "
Bà nội đang tự giải trí, ông nội đang xem bà nội tự giải trí, hai anh em Diệp Tuấn Viễn và Diệp Tuấn Tiền đang bốc phét, trong cuộc đối thoại giữa hai người, tập đoàn Khang Hiên lập tức muốn xưng bá thế giới, đi về phía vì sao.
Y Y và Diệp Phẩm Lam chơi đùa, Diệp Minh Tâm nói chuyện với mẹ cô lại luôn có lệ, dì hai và Diệp Minh An cũng không cần phải nói, cho dù hai người nguyện ý để ý đến Nghiêm Nguyệt Dung, Nghiêm Nguyệt Dung cũng không muốn để ý tới hai người đó.
Xem ra, thật đúng là không có ai có thể nói chuyện với Nghiêm Nguyệt Dung.
Hàn Phi Nhứ quay đầu trở lại, cười nói: "Mẹ có thể nói chuyện với con mà."
Nghiêm Nguyệt Dung bình tĩnh nhìn nàng hai giây, sau đó ôn hòa cười: "Phi Nhứ.
"
"Dạ?"
"Có phải thiếu tiền không?"
Hàn Phi Nhứ: "..."
Nghiêm Nguyệt Dung thẳng lưng, từ mi thiện mục vỗ vỗ tay nàng: "Thiếu tiền thì nói mẹ biết, đừng làm màu nữa, thiếu bao nhiêu, mẹ sai người chuyển cho con.
"
Nói tiếp, bà liền phải đứng lên lấy túi xách của mình: "Nếu thiếu không nhiều lắm, mẹ cho con một tấm thẻ, bên trong có chút tiền, cụ thể bao nhiêu mẹ không nhớ rõ, nhưng hẳn là còn có mấy trăm vạn, con trước tiên cầm đi tiêu, còn lại đến lúc đó mẹ lại..."
Hàn Phi Nhứ đầu đầy vạch đen kéo Nghiêm Nguyệt Dung trở về: "Không không không không, con không thiếu tiền, mẹ mau ngồi về.
"
Nghiêm Nguyệt Dung sững sờ nhìn nàng, "Không thiếu tiền, vậy con tìm mẹ nói chuyện làm gì? "
......
Diệp Minh Tâm và Diệp Minh Đức khi còn bé, thiếu tiền liền gọi mẹ, làm cho Nghiêm Nguyệt Dung hiện tại đã hình thành thói quen, Hàn Phi Nhứ im lặng: "Mẹ, con chính là muốn hỏi thăm mẹ một chút.
"
Nghiêm Nguyệt Dung tò mò nói: "Chuyện gì vậy? "
"Thì là..." Hàn Phi Nhứ quay đầu lại nhìn thoáng qua, Diệp Minh Tâm đang tựa vào sô pha, chỉ đạo Y Y chơi cờ như thế nào, vốn hai anh em người ta đang vui vẻ, Diệp Minh Tâm nhìn con gái nhà mình thua thảm như vậy, liền giúp cô bé đánh một hiệp.
Thấy cô không nhìn mình, Hàn Phi Nhứ quay đầu, thấp giọng nói: "Diệp Minh Tâm trước đây không phải đã bị bắt cóc sao, mẹ biết không? "
Nghiêm Nguyệt Dung nhịn không được nở nụ cười: "Đứa trẻ này, chuyện này mẹ