Biết mình không cần phải chuyển nhà nữa, bạn học nhỏ Hàn Diệp Niệm Y vô cùng vui vẻ, lập tức hỏi Hàn Phi Nhứ, chủ nhật này có thể mời các bạn cùng lớp đến nhà chơi hay không, trước đây cô bé đã đến nhà mấy bạn cùng lớp, nhưng bởi vì Hàn Phi Nhứ nói các cô phải chuyển nhà, nơi này tương đương với tạm trú, vì vậy cô bé không mở lời mời.
Hàn Phi Nhứ suy nghĩ một chút: "Có thể là được, nhưng mẹ và mẹ phải ra ngoài làm việc, để bà ngoại và ông nội đến chiêu đãi các bạn cùng lớp của con, được chứ? "
Y Y một mực đáp ứng, sau đó mong ngóng nhìn cô: "Vậy mẹ, bọn con có thể chơi được gì ạ?"
Thật ra cô bé muốn hỏi Hàn Phi Nhứ, có thể đến phòng gác mái và phòng nghe nhìn chơi hay không, nhưng cô nhóc này biết, trực tiếp đưa ra ý kiến, mẹ cô rất có thể sẽ không đồng ý, vì thế lấy lui làm tiến, trước tiên dò xét khẩu khí của Hàn Phi Nhứ.
Hàn Phi Nhứ vừa nhìn là biết ý đồ của cô bé, hôm nay tâm trạng cô rất tốt, quản giáo Y Y cũng thoải mái hơn một chút: "Ngoại trừ phòng của mẹ và mẹ con, mấy đứa muốn chơi ở đâu thì chơi ở đâu, mẹ sẽ mời cho con một công ty tổ chức tiệc trẻ em, thế nào?"
Y Y hoan hô một tiếng, trực tiếp nhảy lên giường, cô bé ôm cổ Hàn Phi Nhứ, sức sống b ắn ra bốn phía khiến cô không chống đỡ nổi: "Mẹ ơi, yêu mẹ! "
Sau đó, Y Y lại đưa ra rất nhiều yêu cầu, ví dụ như trong bữa tiệc phải có một tấm bạt lò xo đặc biệt lớn, bữa trưa phải mời người từ bên ngoài về nấu, cơm bà Lý nấu không đủ ngon...
Những gì có thể đáp ứng thì Hàn Phi Nhứ đều đáp ứng, còn những gì không thể đáp ứng, dưới thế công ngọt ngào của Y Y, cô cũng không thể không đáp ứng, sau khi từ phòng Y Y đi ra, Hàn Phi Nhứ đóng cửa lại, đột nhiên trầm mặc xuống.
Cô làm sao cảm thấy, mình giống như đại giakhờ khạo tiền nhiều, mà Y Y chính là tiểu yêu tinh đang ra sức bòn rút từ người đại gia.
......
Tóm lại, bữa tiệc vẫn được tổ chức đúng tiến độ, tụi nhỏ chơi cả ngày, có đứa là cha mẹ đích thân đưa tới, có đứa là tài xế hoặc người giúp việc đưa tới, chưa tới mười đứa, nhưng người lớn lại tới hơn hai mươi người, nhà bọn họ trước giờ chưa từng náo nhiệt như vậy, sợ đến mức hàng xóm bên cạnh cả ngày chả dám ra cửa, chỉ sợ những người ngoài hành khách này mang theo những con trùng nhỏ không rõ danh tính.
Hơn bốn giờ chiều, những vị khách này đều rời đi, Y Y đều chơi điên cuồng, lúc Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm về nhà hơn bảy giờ, khi đó tinh thần Y Y còn phấn khởi.
Nhưng mà, ngày hôm sau cô bé liền từ vui vẻ thành buồn.
Ngày hôm trước chơi quá mức, cô bé ở bên ngoài nhảy nhót mấy tiếng đồng, Nghiêm Nguyệt Dung sợ đứa nhỏ lạnh, liền mặc cho cô bé một chiếc áo dày, chơi lâu, trên người cô có ra rất nhiều mồ hôi, cô bé cũng không thèm để ý, tiếp tục chơi, chỉ chốc lát sau, mồ hôi trên người đã bị gió thổi khô.
Cho đến ngày hôm nay, cô bé bị cảm lạnh.
Nhưng lại không có sốt, chỉ là ch ảy nước mũi, thỉnh thoảng còn ho khan, Hàn Phi Nhứ xin nghỉ phép cho cô bé, hơn tám giờ sáng, Y Y ngồi trong phòng khách, trong tay ôm một hộp khăn giấy to, thỉnh thoảng rút ra một tờ.
Hàn Phi Nhứ cầm nhiệt kế hồng ngoại, lại đo nhiệt độ cơ thể cho cô một lần nữa, sau khi xem qua, cô trầm giọng nói: "Không sốt, nhưng chắc chắn phải uống thuốc."
Nghe vậy, Y Y ngẩng đầu lên, nhìn biểu tình của cô bé nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.
"Có thể không uống thuốc được không..." Y Y đáng thương hỏi.
Hàn Phi Nhứ trả lời vô tình: "Không thể, lát nữa bác sĩ Trương đến khám bệnh cho con, uống thuốc gì cũng nghe cô ấy, cô ấy chắc là nửa giờ sau mới tới, mẹ và mommy đi làm trước, con nhớ ngoan ngoãn, nghe lời bà Lý nói, không được ra ngoài nữa, càng không được ăn vặt, biết không? "
Vừa nghe hai người bọn họ muốn đi, trong lòng Y Y liền thả lỏng hơn nhiều, bà Lý rất dễ nói chuyện, chỉ cần cô bé cầu xin, liền có thể uống ít thuốc.
Diệp Minh Tâm đứng ở một bên, nhìn ra cô bé đang nghĩ gì, cô khẽ cười: "Yên tâm, buổi trưa mẹ sẽ trở về, canh chừng con uống thuốc xong, rồi mẹ sẽ đi."
Y Y: "..." Mẹ thật đáng ghét QAQ*
*Nghĩa là: Khóc.
Một biểu cảm dùng cho mang xã hội của TQ.
Mùa thu là mùa dễ bị cúm, bởi vì hôm qua không thấy những người đó, các nàng cũng không biết Y Y bị cảm lạnh bình thường hay cúm, căn bản cũng không dám lơ là, Trương Nhuỵ là bác sĩ của bệnh viện lớn, trình độ chẩn đoán và điều trị rất cao, để cho cô ấy xem, so với các cô đưa con đến bệnh viện yên tâm hơn.
Đứa nhỏ trong nhà sinh bệnh, buổi sáng đi ra ngoài quay phim, trong lòng hai người đều nghĩ về chuyện này, về sau vẫn là Trương Nhị gọi điện thoại cho các cô, nói Y Y chỉ là cảm lạnh bình thường, trẻ nhỏ miễn dịch kém, có thể bị bệnh ba năm ngày, chỉ cần không sốt,thì không sao cả, các cô lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Giống như Trương Nhị nói, ba ngày trôi qua, cảm lạnh vẫn không đỡ chút nào, ngồi ở bàn ăn, Hàn Phi Nhứ lo lắng nhìn cô: "Sao lại không đỡ vậy? "
Diệp Minh Tâm ngồi đối diện con gái, cô bé mặc một chiếc áo len cổ cao màu trắng mỏng, nghe vậy cũng nhìn về phía Y Y, Y Y vô tội nhìn nhau với các cô.
Nội tâm của Y Y: Sao lại nhìn con vậy, đâu phải con muốn cảm lạnh đâu, là cái tên cảm lạnh xấu xa này tìm đến con mà QAQ.
......
Hai ngày nữa trôi qua, Hàn Phi Nhứ muốn đi xem một buổi biểu diễn của Phẩm Cao, thương hiệu Phẩm Cao vừa vặn là một trong những thương hiệu cô thường mua, lúc trước cô đã ở nơi công cộng mặc quần áo hãng này nhiều lần, Phẩm Cao cũng chú ý tới cô, vì thế liền gửi cho cô lời mời của Đại Tú.
Thư mời được chia thành nhiều loại, ngôi sao bình thường nhận được lời mời xem show, ngồi ở ghế bình thường, cô nhận được là thư mời khách quý, ngồi bên cạnh ban tổ chức, theo như Lương Trữ nói, đây là một tín hiệu, chỉ c ần sau khi cô đến đó, cùng ban tổ chức trò chuyện thật tốt, quyền đại diện cho Phẩm Cao ở khu vực Trung Quốc cơ bản sẽ thuộc về cô.
Hàn Phi Nhứ bình thường không đi đến những dịp như vậy, nhưng Lương Trữ vẫn luôn ở bên tai cô làu bàu, nói hiện tại cô cái gì cũng có, nhưng thiếu đại diện nhãn hàng như vậy, làu bàu đến Hàn Phi Nhứ cũng bị tẩy não, luôn cảm thấy không lấy được quyền đại diện cho nhãn hàng xa xỉ này thì cả người không thoải mái.
Sau khi ra khỏi đoàn làm phim, cô sẽ đi thẳng đến buổi biểu diễn lớn, cởi bỏ lớp trang điểm của đoàn phim, lập tức lại vẽ trang điểm đậm hơn, phù hợp với thẩm mỹ của giới thời trang, Trọng Viên Viên lấy lễ phục từ nhà Hàn Phi Nhứ ra, chuẩn bị một lát nữa sẽ thay cho cô.
Diệp Minh Tâm tẩy trang xong liền chuẩn bị rời đi, cô tới đây nhìn thoáng qua, Hàn Phi Nhứ vội vàng túm lấy cô: "Đừng quên cho Y Y uống thuốc, đo thân nhiệt cho con bé trước khi đi ngủ.
"
"Biết rồi, em ăn cơm tối ở đâu?"
"Trên xe, trong tủ giữ ấm có thức ăn."
Diệp Minh Tâm khẽ gật đầu: "Vậy chị về trước.
"
Trước khi ra khỏi cửa, bước chân của cô dừng lại một chút, cô quay đầu lại, nhìn về phía Trọng Viên Viên, còn chỉ vào điện thoại di động của mình.
Trọng Viên Viên lập tức hiểu ý, cười giơ tay biểu thị OK với cô.
Không phải là chụp ảnh cho Hàn Phi Nhứ sao, lần này cô quen, chụp một lần, Diệp Minh Tâm liền cho cô mấy ngàn đồng phí vất vả, đây đã trở thành lực lượng chủ lực trong tất cả thu nhập của cô, nhiều lần nữa, ngay cả tiền lương của cô cũng có thể biến thành công việc bán thời gian.
Điều chỉnh phần mềm chụp ảnh, đảm bảo rằng ngay sau khi cô bật điện thoại di động, cô có thể chụp ảnh ngay lập tức, cô mới cho điện thoại di động trở lại túi.
Mở bao bì của chiếc váy, Trọng Viên Viên xem lại chiếc váy lần nữa.
Lúc này là một chiếc váy dài màu đen treo trên vai, nửa dưới váy gấp là màu đen thuần khiết, nửa người trên thì có quy tắc tản ra rất nhiều chấm nhỏ.
Vải của chiếc váy này là vải cứng, cho dù cứ như vậy cầm móc treo, bên trong không có bất cứ thứ gì chống đỡ, cũng có thể nhìn ra cảm giác lập thể vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn chiếc váy dài này, Trọng Viên Viên vô cùng cảm khái, cô phải chụp Hàn Phi Nhứ mấy chục lần, thậm chí hơn trăm lần, mới có thể mua được một chiếc váy cao cấp như vậy, nhưng đối với Hàn Phi Nhứ mà nói, loại quần áo này chính là vật dụng dùng một lần, mỗi món cô đều chỉ mặc một lần, mặc xong treo trong nhà, đợi đến khi có cơ hộithì đi quyên góp.
Mặc dù không phải tiền của cô, cô cũng cảm thấy rất đau lòng.
Trang điểm xong, thay váy, Hàn Phi Nhứ vội vàng lên xe, chiếc xe bảo mẫu của Diệp Minh Tâm đã hoàn toàn thuộc về cô, hiện tại trên xe đều là đồ của cô.
Hàn Phi Nhứ đi tìm cơm tối của mình, Trọng Viên Viên lại nói với cô chuyện mình vừa nghĩ.
Đem cơm tối lấy ra, Hàn Phi Nhứ kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Quyên góp? Chị không quyên góp, chị vẫn đang mặc nó.
quần áo tốt như vậy, tại sao chị phải tặng nó? "
Trọng Viên Viên cũng sửng sốt: "Em mỗi ngày đều ở cùng chị, chưa từng thấy chị mặc a.
"
"Đó là bởi vì chị Lương Trữ nói với chị, quần áo đã mặc trên thảm đỏ và hoạt động không được mặc lần thứ hai, cho nên lúc làm việc chị chưa từng mặc ra, nhưng ở nhà, có đôi khi không tìm được quần áo, chị liền mặc chúng."
"....Chị ở nhà mà lại mặc những bộ lễ phục khoa trương như vậy, bộ không cảm thấy kỳ lạ sao.
"
Hàn Phi Nhứ im lặng, đương nhiên kỳ quái, các thương hiệu khác còn đỡ, còn những loại như phẩm cao, bình thường còn có thể mặc ra ngoài, nhìn tương đối bình thường.
Có một thương hiệu chắc là năm nay thay đổi nhà thiết kế rồi, mỗi một bộ đều khoa trương cực kỳ, cô thực sự muốn hủy bỏ đơn đặt hàng cố định hàng năm.
Khi đến buổi biểu diễn, đi theo nhân viên công nhân đi vào, chỗ ngồi của Hàn Phi Nhứ ở hàng đầu tiên, bên cạnh ban tổ chức, cô vừa đi vào không bao lâu, bước chân khựng lại.
Hàn Y Nhân cũng ở đây, cô ta là ngôi sao xem show.
Nhìn thấy Hàn Phi Nhứ, người Hàn Y Nhân rõ ràng cũng sửng sốt, rất nhanh, cô ta như không có việc gì chuyển tầm mắt sang một bên, xem ra là muốn giả vờ không biết cô.
Vừa hay, Hàn Phi Nhứ cũng không muốn nói chuyện với cô ta.
Đi thẳng qua người Hàn Y, đi tới hàng đầu tiên, Hàn Phi Nhứ điều chỉnh tâm tình và nét mặt của mình một chút, vô cùng vui vẻ đi về phía ban tổ chức.
Biểu hiện của cô rất nhiệt tình, đối phương cũng biểu hiện rất nhiệt tình, thật ra mọi người chả ai quen biết ai =.=
Nhà thiết kế là người Ý, tổng giám đốc là người Pháp, phó tổng giám đốc mới là người Trung Quốc, Hàn Phi Nhứ nghe một chuỗi những lời mình không hiểu, mặt đều sắp cười cứng đờ, cuối cùng khó khăn lắm mới nghe được câu "Mời ngồi" của phó tổng giám đốc.
Hàn Phi Nhứ rụt rè lại tao nhã ngồi xuống, sau khi ngồi xuống, cô theo thói quen nhìn chung quanh một chút, không nhìn không chặt, vừa nhìn, lại là một người quen.
Bên trái cô là tổng giám đốc và nhà thiết kế, bên phải là phó tổng giám đốc, chỉ chốc lát sau, nhà thiết kế liền rời đi, đi hậu trường xem các người mẫu chuẩn bị thế nào, sau khi anh đi, Hàn Phi Nhứ mới phát hiện, bên cạnh nhà thiết kế là Chloe.
Tầm mắt Chloe rơi vào đài T, Hàn Phi Nhứ nhìn cô ấy một giây, trong nháy mắt liền thu hồi tầm mắt, không nhìn cô ấy nữa.
Chloe nhìn thẳng về phía trước, dư quang tự nhiên có thể nhìn thấy Hàn Phi Nhứ ở chỗ này, sau khi nhìn thấy phản ứng của cô, cô mím môi, biểu cảm lại khôi phục tự nhiên.
Chloe là tổng biên tập của Marikale, Phẩm Cao đã hợp tác với các tạp chí thời trang cao cấp khác nhau, tổng giám đốc của khu vực Trung Quốc là một người Pháp, và cô ấy có tình bạn quê hương, đã trao quyền đại lý quảng cáo nhiều trang cho cô ấy.
Tất nhiên, họ vẫn chưa ký hợp đồng, nhưng về cơ bản họ sẽ không thay đổi.
Cô hỏi phó tổng giám đốc Chloe tại sao ở đây,