Người dịch: Ddil
Việc đặt lịch hẹn trùng với ngày phỏng vấn, đã thể hiện pinko không biết cách cư xử, nếu như bọn họ còn để thợ chụp ảnh và người phỏng vấn chạy tới chạy lui nữa thì thật đúng chẳng ra gì.
Vậy nên, cả nhóm bọn họ liền đi đến trụ sở Marikale, tự mình đưa đến cửa để làm phỏng vấn.
Buổi phỏng vấn chủ yếu là phỏng vấn nhà thiết kế, nhiệm vụ của Hàn Phi Nhứ chẳng qua chỉ là chụp vài bức hình, trả lời tượng trưng vài câu hỏi là được.
Lúc bọn họ thực hiện buổi phỏng vấn, tổng biên tập của Marikale ở một bên quan sát, thỉnh thoảng người phỏng vấn sẽ quay qua hỏi tổng biên tập xem phỏng vấn như vậy có được không, sau khi tổng biên tập gật đầu thì cô ấy mới lại tiếp tục phỏng vấn.
Ánh mắt nhân viên của pinko đảo một vòng, lúc nhìn Chloe, lúc lại quan sát Hàn Phi Nhứ, rồi lại nhìn tới Lương Trữ, nhưng nhìn cả buổi cô ta cũng chẳng phát hiện trong số bọn họ rốt cuộc có hậu thuẫn thế nào.
Cả quá trình Chloe và Hàn Phi Nhứ đều không có trao đổi với nhau, chỉ đến khi bọn họ kết thúc công việc, Chloe mới cầm một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt màu hồng đưa cho Hàn Phi Nhứ: "Tiệm bánh ngọt gần nhà tôi ăn rất ngon, nguyên liệu cũng tốt cho sức khỏe, trẻ con đều rất thích ăn, cô lấy về cho Y Y đi, xem như một món quà nhỏ tôi tặng cho con bé".
Đây cũng là một kiểu chính sách khúc tuyến cứu quốc*, Chloe muốn tặng gì cho Hàn Phi Nhứ đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ không nhận, nhưng nếu như nói là đưa cho Y Y, mà lại còn là một phần bánh ngọt chẳng đáng bao nhiêu tiền, Hàn Phi Nhứ sẽ không tiện từ chối.
*khúc tuyến cứu quốc là một từ hán, có từ thời kháng Nhật, đại khái ám chỉ đối phó trực tiếp khó khăn, chỉ có thể gián tiếp mà làm mới có hiệu quả.
Nàng đón nhận, khẽ gật đầu: "Vậy tôi thay con bé cám ơn cô."
"Đừng khách sáo." Chloe mỉm cười: "Nhớ nói cho tôi biết Y Y có thích chiếc bánh này hay không, nếu như con bé thích, sau này tôi lại mua cho con bé."
Hàn Phi Như ước lượng chiếc bánh, có hơi nặng, đoán chừng chiếc bánh bên trong chắc không nhỏ, lớn như vậy Y Y chắc chắn ăn không nổi.
Nàng lại nhìn thoáng qua lớp màn trong suốt nhỏ trên hộp bánh, nhưng chỉ nhìn thấy được bề mặt vỏ bánh, nàng vừa nhìn vừa nói: "Trẻ con ăn nhiều đồ ngọt không tốt, tôi hiện giờ đang kiểm soát lượng đường của con bé, con bé ở nhà thường hay nao nao đòi ăn bánh ngọt, kem, thạch các kiểu, miễn là bánh ngọt thì con bé sẽ thích ăn, nhưng cô cũng đừng mua nhiều, mỗi tháng một lần là đủ rồi, như chiếc bánh hôm nay cô mua, tôi chỉ có thể chia cho con bé một góc nhỏ."
Đang nói, Hàn Phi Nhứ ngẩng đầu, thật nghiêm túc nói với Chloe, "Còn lại chắc đều sẽ vào bụng tôi, Diệp Minh Tâm cũng không thích ăn những thứ này, chị ấy đối với cân nặng bản thân có yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc, những thứ này chị ấy có thể không động vào thì liền không động."
Chloe sững sốt, "Cô có thể ăn được nhiều bánh ngọt vậy sao?"
Lại nữa, tại sao tất cả mọi người đều phải hỏi nàng vấn đề này, nữ diễn viên thì không có nhân quyền à? Nữ diễn viên chỉ có thể làm con thỏ hay sao? Hàn Phi Nhứ bĩu môi, "Chẳng cần biết ăn được hay không, dù sao tôi cũng đã ăn nhiều rồi, từ lúc tôi tái xuất đến giờ, tôi cũng chẳng hề ăn kiêng."
"Sống trên đời này, chỉ hai từ ăn uống mà thôi."
Chloe bị nàng chọc cười thành tiếng: "Đúng vậy, sống được vui vẻ là quan trọng nhất, vậy cô về nhà ăn thử đi, nếu như cô thích thì cũng nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ mua cho cô ăn."
Hàn Phi Nhứ cầm ruy băng trên hộp bánh, có chút ngại ngần: "Vậy thì tốn kém quá."
"Một chiếc bánh mà thôi, không có bao nhiêu tiền."
Lương Trữ và Trọng Yên Yên lặng lẽ đứng một bên, nhìn hai người nói chuyện qua lại.
Theo tình huống bình thường, lúc này Hàn Phi Nhứ là nên chân thành nói một tiếng cám ơn, sau đó lịch sự khen Chloe hai câu.
Nhưng, đó là dưới tình huống bình thường, còn với Hàn Phi Nhứ người chưa từng ra bài theo lẽ thường mà nói, nàng sẽ càng đặc biệt không khách sáo đưa ra yêu cầu của mình: "Tôi thích ăn dâu tây và sầu riêng, tốt nhất là bánh kem."
Chloe: "..."
Nụ cười trên gương mặt Chloe vẫn không thay đổi: "Ok, tôi nhớ rồi."
Từ Marikale đi ra, Vi Tầm lái xe thẳng đến nhà trẻ, ngồi trong xe chờ đến lúc Y Y tan học, Lương Trữ nhìn Hàn Phi Nhứ một cách đầy thắc mắc: "Không phải em bảo cùng với cô ấy tiến triển từ từ, bắt đầu từ người quen, từng bước một phát triển thành bạn bè sao?"
"Ừ, đúng rồi, em đang làm như thế còn gì." Hàn Phi Nhứ tỏ ra vô tội nhìn Lương Trữ.
Trọng Viên Viên cũng quay người lại: "Thái độ đó của chị là đối với người quen ấy hả? Chị sẽ đề xuất bánh kem chị muốn ăn với bất kì ai mà chị có quen biết sao?
Hàn Phi Nhứ cảm thấy bản thân quá đỗi oan uổng: "Chị đâu muốn vậy, là cô ấy đưa chị mà, còn không phải là nói chuyện phiếm một hồi xong nói tới đó à."
Lương Trữ lặng im nhìn nàng cả buổi, sau đó nói với Trọng Viên Viên: "Viên Viên, ghi lại sinh nhật của Chloe vào điện thoại em đi, để sau tới sinh nhật thì gửi quà cho cô ấy, hạn mức giá cả thì cũng giống như đưa cho Giang Linh Nhạn."
Hàn Phi Nhứ kéo tay cô lại: "Ấy khoan đã, tại sao hạn mức lại giống như Giang Linh Nhạn?"
Lương Trữ liếc xéo nàng: "Với cái tốc độ kết bạn của lão nhân gia như em, đợi đến sinh nhật của Chloe, hai người nói không chừng đã tiến đến giai đoạn cao sơn lưu thủy* rồi, chị chuẩn bị trước không được hay sao?"
*cao sơn lưu thủy: trong《Liệt Tử – Thang Vấn》ví von tri âm hiếm gặp.
Hàn Phi Nhứ: "..."
Thật ra, Hàn Phi Nhứ cũng không nghĩ tới muốn quan hệ giữa nàng và Chloe tiến triển tốt đến thế nào, nàng chỉ nghĩ nên thuận theo tự nhiên, nhưng bản thân nàng lại là một người rất hòa thuận, lực tương tác cũng thuộc dạng siêu đẳng, ai làm quen với nàng chỉ sau ba ngày thôi là nàng đều sẽ cùng với người ta thân thiết giống như đã nhận biết nhiều năm.
Sau khi đón Y Y về nhà, Hàn Phi Nhứ tự trông coi con cả buổi chiều, rồi đến tối, Diệp Minh Tâm mới trở về, ngồi trước bàn ăn, Diệp Minh Tâm nói với nàng, Nghiêm Nguyệt Dung hẹn hai người giữa tháng này cùng đi trung tâm mua sắm, mua chút đồ Tết.
Hàn Phi Nhứ mỉm cười: "Mua đồ Tết à, sao tới giữa tháng mới đi, chọn đại một ngày rồi đi thôi."
Diệp Minh Tâm nhướng mắt: "Cưng à, hai chúng ta chỉ có giữa tháng mới có thời gian."
...!À rồi.
Giờ đã gần đến lúc đóng máy, nhiệm vụ trong đoàn phim càng ngày càng nặng hơn, tính tình của Độc Cô Việt Hoa cũng ngày một kém đi, dù là hai nữ chính của cả đoàn phim, nhưng cả hai người cũng chẳng nhận được một chút ưu đãi nào, nên bị mắng sẽ bị mắng, phải quay lại liền quay lại.
Những ngày cuối cùng này, áp lực của Hàn Phi Nhứ là lớn nhất, nàng muốn hòa mình vào trong bốn nhân vật, mà mỗi một nhân vật đều có khí chất và tính cách riêng biệt, cho dù chỉ phạm phải chút sai lầm vụn vặt cũng không thể được.
Ví dụ như các cảnh diễn hành động trong phim, Hạ Ninh số 1 có thân thủ nhanh nhẹn nhất, nàng có thể tay không leo lên lầu ba, hơn nữa mặt cũng không biến sắc.
Hạ Ninh số 2 thì lại đặc biệt nhát gan, khi có kẻ xấu đến, nàng đến phản kháng cũng không biết phải phản kháng thế nào.
Có một cảnh quay, Hạ Ninh treo người lơ lửng bên ngoài cửa sổ, một tay nàng bám lấy bệ cửa, cánh tay còn lại bởi vì sợ bị người khác phát hiện nên nép ở sau lưng.
Lúc quay cảnh này, trên người Hàn Phi Nhứ buộc một sợi dây thừng, tác dụng của dây thừng chỉ là để bảo vệ sự an toàn của nàng, còn cảnh trèo tường hay treo lơ lửng ngoài cửa sổ này thì đều phải tự nàng hoàn thành.
Treo mình bên ngoài cửa sổ, trọng lượng cả người nàng dồn hết vào tay trái, chính là với tình huống như vậy, đồ bi3n thái Độc Cô Việt Hoa còn yêu cầu nàng phải biểu hiện ra ý chí kiên cường, là cảm giác đối với người khác tàn nhẫn đối với bản thân càng tàn nhẫn hơn.
Hàn Phi Nhứ có thể để bản thân không nổi gân xanh, mặt mày dữ tợn đã là hay lắm rồi, Độc Cô Việt Hoa còn yêu cầu kiểu cảm xúc thế này, nàng căn bản cũng chẳng có sức để thể hiện.
Nhưng không có sức cũng phải vắt cho ra sức mà làm, ròng rã hai ngày, Hàn Phi Nhứ đều dây dưa ở cảnh quay này, giữa đường, cánh tay nàng còn trật khớp một lần, Diệp Minh Tâm muốn nàng ngừng quay, đổi diễn viên đóng thế, nàng nhất quyết không chịu, đổi qua cánh tay kia, tiếp tục quay.
Sau đó, cuối cùng cũng đã quay được cảm giác mà Độc Cô Việt Hoa muốn.
Tay của nàng dùng sức bấu lấy bệ cửa sổ, đồng thời, nàng nghiêng tai qua để nghe người trong phòng nói chuyện, cảnh Hạ Ninh treo ngoài cửa sổ này là hiện trường phát hiện vụ án giết người cuối cùng trong phim, ở bên trong có ba người, một người là Thích Hàn Tuyết, một người là Cao Thiên, còn một vai phụ bị bọn họ cho rằng lén la lén lút.
Thích Hàn Tuyết từng bước một gặn hỏi vai phụ sự thật, bọn họ hiện giờ đang ở rất gần chân tướng rồi.
Lúc này, Hạ Ninh cúi đầu xuống, nhìn đôi chân đang treo lơ lửng, cô ấy cười một cách đầy mỉa mai và dửng dưng, lại nghiêng tai, nghe thấy bên trong không còn tiếng động, cô ấy mới duỗi cánh tay còn lại lên, sau đó linh hoạt lộn người vào trong phòng.
Kịch bản chỗ này sẽ chia làm hai lần quay, đằng sau thao tác rất tốt kia, là bởi vì có dây cáp treo, Hàn Phi Như không cần bỏ sức quá nhiều.
Nhưng sau khi hoàn thành cảnh quay trước, Hàn Phi Nhứ đã nằm đơ trên mặt đất, nàng cảm giác sau khi quay xong bộ này, nàng sẽ mắc chứng sợ độ cao.
Diệp Minh Tâm đi tới bên cạnh nàng, kéo nàng dậy, không để nàng ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, Hàn Phi Nhứ thật sự chẳng đã cạn vơi sức lực, chỉ có thể dựa vào người cô.
Độc Cô Việt Hoa đi đến bên cạnh nàng, giơ ngón tay cái lên với nàng, "Hàn Phi Nhứ, từ biểu hiện hôm nay của cô, mặc kệ bộ đầu tiên tạo tiếng vang thế nào, tôi cũng sẽ quay bộ thứ hai, cô nhất định phải làm nữ chính của tôi một lần nữa."
Hàn Phi Nhứ không mấy phấn chấn mỉm cười: "Cánh tay bị trật khớp của tôi xem như xứng đáng."
Ngày hôm nay về nhà, Hàn Phi Nhứ vừa hưởng thụ kỹ thuật của nhân viên mát xa chuyên nghiệp, vừa xem kịch bản ngày mai.
Lương Trữ vốn muốn đưa nàng đi câu lạc bộ mát xa để làm, nhưng Diệp Minh Tâm liền trực tiếp mời nhân viên mát xa tốt nhất đến tận nhà.
Diệp Minh Tâm ngồi bên cạnh, mười ngón tay đan vào nhau, để trên đầu gối, nhìn Hàn Phi Nhứ rất lâu cô mới lên tiếng: "Tiểu Nhứ, em thật sự thích diễn xuất như vậy à?"
Hàn Phi Nhứ đối mặt với mặt đất, giọng nói cũng trở nên không rõ ràng, "Ừ, rất thích."
"Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trải nghiệm cuộc sống của người khác, khán giả xem kịch, bọn họ ghiền, mà em diễn kịch, em cũng nghiện."
Đang nói dở, Hàn Phi Nhứ ngước đầu lên, nàng kê cánh tay của mình dưới cằm, "Chị cũng là diễn viên, chị chưa từng có cảm giác như vậy sao?"
Dĩ nhiên đã từng có, Diệp Minh Tâm rủ mắt xuống, không có trả lời nàng.
Không trả lời chính là ngầm thừa nhận, Hàn Phi Nhứ hiểu được nên mỉm cười, "Chị xem, hai mình đều như nhau, chị cũng đừng quá lo lắng, em biết giới hạn cuối cùng của mình ở đâu, giống như cảnh quay hôm nay, nhắc đến đúng là có chút liều, nhưng có công việc nào mà mình không bán mạng đâu, nhân viên kinh doanh mỗi giờ mỗi khắc đều xem bản thân mình như con như cháu, người làm giáo dục cũng phải từng phút từng giây cảnh giác với phụ huynh đến gây rồi, ngay cả bác sĩ, cũng luôn phải đề phòng từng chút một mới yên tâm, kiên trì giữ vững phòng bị, nếu không có ngày sẽ bị bệnh nhân của mình tẩn cho một trận."
"Làm việc gì đi chăng nữa thì cũng đều không dễ dàng, như nghề nghiệp của hai ta, thật ra cũng nhẹ nhàng lắm rồi, những cảnh quay thế này cũng không phải ngày nào cũng có, đạo diễn hà khắc kiểu đó cũng không phải hôm nào cũng đụng trúng." Nói xong câu cuối, Hàn Phi Nhứ còn làm ra biểu cảm hoảng sợ buồn cười.
Diệp Minh Tâm cười một cách kín đáo đến không ai nhìn thấy, cô đi tới, ngồi trước người Hàn Phi Nhứ, "Vậy em có thể bảo đảm với chị, sau này em sẽ không để bị thương nữa hay không?"
Diệp Phi Như chẳng màng mọi điều mà khẽ gật đầu, "Được! Giờ em bảo đảm với chị, em sau này chắc chắn sẽ không bị thương nữa, nhưng...!đôi khi mỏi mệt...!vấn đề này thì em không đảm bảo được rồi, cái này không tính vào phạm trù bị thương đúng không?"
"Không tính." Diệp Minh Tâm nhìn vào đôi mắt nàng, "Nhưng nếu như trong đoàn phim xảy