Người dịch: Ddil
Hai người dưới lầu dán lấy nhau, thì thầm bên tai cả buổi trời, đợi cả hai có chút buồn ngủ, khi chuẩn bị đi lên lầu ngủ mới phát hiện gián điệp nhỏ đang ngủ lăn quay cạnh lan can.
Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm: "..."
Khỏi hỏi, khẳng định là lại ra nghe lén, nãy giờ trong hai người cũng không ai rời khỏi hiện trường, Y Y cũng chẳng quay vô trở vô, nghe một hồi liền thiếp đi trên sàn nhà.
Hàn Phi Nhứ cam chịu đi qua đó, ôm cô bé lên rồi sau đó thả cô bé xuống chiếc giường nhỏ.
Hàn Phi Như ghì giọng xuống, phê bình Diệp Minh Tâm bằng lời lẽ nghiêm túc: "Chị xem đi, này là di truyền gen của chị đó, tuổi còn nhỏ không chịu học gì đàng hoàng, năm lần bảy lượt nghe lén người lớn nói chuyện, hơn nữa còn ngụy trang tốt đến nỗi không ai phát hiện được."
"Chị nào có thích nghe lén." Diệp Minh Tâm cảm thấy oan ức, "Lúc nhỏ chơi trò hai mặt với người lớn hình như là em mà, trốn học, copy bài, xem lời người lớn như gió thoảng bên tai, đây không phải chuyện em thường xuyên làm à?"
...
Thôi bỏ đi, nói qua nói lại cả hai đứa ai cũng xấu hết, bớt nói lại cho lành.
Sau khi Nghiêm Nguyệt Dung trở về, tạm kiềm nén một ngày, không nói với bất kì ai về chuyện này, hôm sau là ngày 29, là thời điểm dán câu đối xuân, cả nhà quây quần tụ tập đông đủ, ngay cả Diệp Minh Đức suốt ngày phiêu bạt ở bên ngoài cũng trở về.
Sau khi Diệp Minh Đức về nhà thì việc đầu tiên làm chính là ngủ nướng, đẩy thẳng một giấc đến mười giờ rưỡi sáng rồi mới chui từ trong chăn ra.
Bước xuống lầu trông thấy cháu gái của mình đến, Minh Đức lập tức bỏ hết mặt mũi chạy ào tới, "Ôi, đây không phải bé con xinh đẹp của chúng ta sao, mau gọi cậu đi, gọi một tiếng cậu thì cậu cho con một bao lì xì."
Y Y cầm trong tay một cái nút dây cát tường còn rộng hơn cả cô bé, cô bé chớp chớp mắt, cất giọng trong trẻo: "Cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu..."
Người cậu nào đó: "..."
Một năm không gặp, cháu gái biến thành dây xâu tiền*.
*Dây xâu tiền: người coi trọng đồng tiền.
Hôm qua Diệp Minh An không về nhà, Nghiêm Nguyệt Dung cảm thấy cô ấy là không dám về, trầm ngâm một lúc, bà ấy đi đến bên cạnh Diệp Minh Tâm, "Ăn cơm trưa xong thì đưa Phi Nhứ và Y Y về nhà con đi, sáng mai lại tới."
Nghiêm Nguyệt Dung bình thường lúc nào cũng mong muốn đầy đủ cả nhà ở đây thêm mấy ngày, hôm nay lại hiếm thấy chủ động bảo bọn họ đi sớm một chút, cô nhìn thoáng qua bầu không khí xem như cũng vui vẻ hòa thuận: "Mẹ tính nói thẳng luôn à?"
Nghiêm Nguyệt Dung khịt mũi, "Dĩ nhiên, nó có bản lĩnh nói mấy lời đó, vậy thì chắc cũng có bản lĩnh gánh chịu hậu quả cho lời nói của mình, nghe lời mẹ, mấy đứa về trước đi, có một số việc mấy đứa ở đây thì không tiện hoạch tẹt cả ra, với lại..."
Bà ấy nhìn về phía Hàn Phi Như đang dán giấy cắt trang trí, lại đưa cái nhìn hàm ý cho Diệp Minh Tâm.
Hàn Phi Nhứ mặc dù không ngốc, đối với chuyện lớn cũng tự mình hiểu rõ, nhưng nàng đặc biệt dễ mềm lòng, nếu có người khóc lóc ỉ ôi cầu xin nàng, thì nàng chắc chắn cũng khó giữ được lập trường cứng rắn ban đầu.
Diệp Minh Tâm đã hiểu, "Chúng con ăn xong sẽ đi, mẹ cũng kiềm chế chút, đừng để đầu năm đầu tháng chọc ông nội xảy ra chuyện."
"Yên tâm đi, chúng ta chỉ bàn chuyện mà thôi, con cháu không nghe lời không hiểu chuyện ấy mà, bị giáo dục một bữa, trừng phạt trong chốc, đây là việc bình thường, chưa đến mức chọc giận ông nội đâu."
Ăn cơm trưa xong, cả nhà ba người của Hàn Phi Nhứ đều đi về cả, Minh Đức có chút luyến tiếc Y Y, muốn cùng theo về, sẵn tiện ở lại nhà chị gái một đêm, Nghiêm Nguyệt Dung liền cản cậu ấy lại, lát nữa Minh Đức sẽ là một sự trợ giúp to tát của bà ấy, cậu ấy mà đi mất thì lấy ai cộng tác cùng bà ấy đây.
...
Sau khi Diệp Minh Tâm đi rồi, Nghiêm Nguyệt Dung tựa như vô tình nhắc đến Minh An hình như đã lâu không về nhà, hôm nay lại còn là ngày cả nhà đoàn viên, cô ấy không nên loanh quanh bên ngoài.
Ông nội nghe vậy cảm thấy cũng đúng, lập tức lên tiếng bảo thím hai gọi Minh An về, sẵn tiện gọi điện thoại luôn cho cả thằng cháu trai bất hiếu Diệp Minh Vĩnh, bình thường không về nhà thì ông cũng chẳng bận tâm, nhưng năm mới sắp đến rồi, người nhà họ Diệp đều phải về nhà ăn Tết.
Ông nội là người có quyền hành ở trong nhà, ông vừa lên tiếng, hai người kia không thể không về, trước khi Diệp Minh An về đã cố thăm dò ý tứ của mẹ mình, phát hiện bà ấy còn chưa biết chuyện đó, và Hàn Phi Nhứ cũng đã đi rồi, mọi người trong nhà đều rất bình thường, không có điểm nào kì lạ cả.
Suy nghĩ của Diệp Minh An cũng giống y như Trọng Viên Viên, cô ấy cảm thấy Hàn Phi Nhứ đang âm thầm chờ đợi thời cơ, hoặc là có thể muốn dùng ghi âm để áp chế cô ấy, cô ấy vừa mắng Hàn Phi Nhứ là tiểu nhân nham hiểm vừa đi về nhà, sau đó mới phát hiện bản thân mắng chuẩn không cần chỉnh.
Nghiêm Nguyệt Dung ở trước mặt tất cả mọi người, phát đoạn đối thoại giữa Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh An ra không sót một chữ nào, ông nội xanh mét cả mặt, bà nội thì sửng sốt không thôi.
Cả nhà chú hai còn trông vui hơn, các kiểu biểu cảm đều đa dạng đặc sắc, ngoại trừ Diệp Minh Vĩnh và Diệp Phẩm Lam.
Ngày trước thì không quan tâm mấy chuyện thế này, về sau thì có thể xem như chuyện náo nhiệt vây quanh xem, trong lòng cậu bé, Nghiêm Nguyệt Dung càng giống bà của cậu ấy hơn là thím hai, Hàn Phi Nhứ cũng giống cô của cậu ấy hơn là Diệp Minh An.
Hôm nay Diệp Minh An xem như mất hết mặt mũi, Nghiêm Nguyệt Dung không bỏ qua cho cô ấy, Diệp Minh Đức chỉ vào mũi nói cô ấy là thứ vong ơn bội nghĩa, cha mẹ cô ấy ban đầu còn cố bảo vệ con, sau đó thấy không cách nào nói đỡ cho được nữa cũng quay ngoắt sang cùng mọi người mắng cô ấy, đặc biệt là mẹ của cô ấy.
Ghi âm đối thoại rõ ràng, Diệp Minh An nói hết cả cho Hàn Phi Nhứ nghe thím hai mắng nàng ấy thế nào, thím hai tức đến tối sầm cả mắt, không hiểu sao bản thân lại nuôi ra đứa con gái ngu xuẩn như vậy.
Sau cùng ông nội giải quyết dứt khoát, nói Diệp Minh An thiếu giáo dục và giám sát, ông giảm tiền sinh hoạt hàng tháng của Diệp Minh An xuống còn năm vạn tệ, và lại nói tiếp, khi nào Minh An học được cách tôn trọng người khác thì ông mới khôi phục lại quyền lợi được sử dụng tiền của cô ấy.
Chú hai mặc dù là giám đốc của Nhật Hóa Tú Chi, nhưng ông ấy cũng không phải chủ sở hữu chân chính, phần lớn cổ phần đều vẫn nằm trong tay ông nội, ông nội vẫn luôn lo lắng chú hai sẽ làm cho gia sản mà ông để lại cho chú hai đều bốc hơi, cho nên không thể trực tiếp buông tay giống như đối với Diệp Tuấn Viễn.
Nói cách khác, người nhà chú hai hiện giờ cơ bản không có tiền gì hết, bọn họ hoàn toàn dựa vào ông nội để sống.
Năm vạn tệ đối với người bình thường mà nói cũng xem như một khoản chi phí kếch xù, nhưng đối với Diệp Minh An thì số tiền này mua mấy bộ quần áo cũng không nỗi, cô ấy tức giận vô cùng, ở trong nhà khóc lóc kêu gào, lại bị Diệp Minh Vĩnh chế nhạo cho một trận.
Ngày hôm sau Diệp Minh An trông thấy Hàn Phi Nhứ, vẫn còn chưa gạt bỏ được cảm xúc phẫn nộ, lại tỏ ra khúm núm với nàng.
Hàn Phi Nhứ đang đỡ chiếc kệ, thể hiện dáng vẻ không ai bì lại như khi bản thân diễn vai Văn San, chỉ còn thiếu làm Diệp Minh An nghẹn họng ói máu ba lần mà thôi, sau đó nàng mới cảm thấy sướng rơn cả người.
Đi một mạch lên lầu ba, lúc hai người mới cưới, có một khoảng thời gian đã ở nơi này, sau đó hai người dọn nhà đi, bày biện ở đây cũng vẫn không thay đổi, căn phòng này vẫn là phòng ngủ của hai người.
Nhiều chỗ còn để những món đồ cũ kỹ, ví dụ như chiếc điện thoại dày cả centimet này.
Hàn Phi Nhứ cầm chiếc iPhone 5 đã có thể xem như đồ cổ mà cất giữ, quan sát một lúc sau đó mới thả xuống, đi đến bên cạnh Diệp Minh Tâm, sau đó nghịch cái cái máy ảnh Tề Vũ đã tặng, hôm nay cô muốn mở livestream nửa tiếng, gửi lời chúc phúc đến các bạn khán giả, nhân tiện cũng muốn nói một số việc với người hâm mộ của mình.
Để thực hiện buổi livestream này, Diệp Minh Tâm cố ý cho người đến bày trí ban công ấm áp một chút, cô điều chỉnh góc máy nhiều lần, sau đó mới tìm được một hướng thích hợp, ngồi trên một chiếc ghế đẩu tròn bọc vải, mặc áo len cashmere ôm sát người trông rất đáng yêu, đặc biệt có cảm giác như đang ở nhà.
Hàn Phi Nhứ đem ghế lại ngồi đối diện nàng, nàng ngồi ngược trên ghế, tư thế này vừa vặn có thể kê tay lên thành ghế, "Chị chuẩn bị bản thảo chưa?"
"Không có, nghĩ gì nói đó thôi." Diệp Minh Tâm cầm lấy chiếc gương ở bên cạnh lên, bắt đầu sửa sang lại kiểu tóc của bản thân, đang nói dở cô ngẩng đầu lên, "Livestream không phải đều làm vậy à, càng tự nhiên mọi người càng thích."
Nói là nói như vậy...
"Nhưng nếu như chị nhất thời không biết phải nói gì, đột nhiên ấp a ấp úng, vậy chẳng phải sẽ sượng lắm sao."
Diệp Minh Tâm mỉm cười, "Yên tâm đi, hôm nay điều tôi muốn nói nhiều lắm, chắc chắn sẽ không có chuyện quên lời đâu."
Hàn Phi Nhứ chẳng ừ hử gì hết, nàng cầm lấy một trái quít từ mâm đựng trái cây bên cạnh, vừa lột quít vừa nhìn Diệp Minh Tâm mở hộp phấn nền, suy nghĩ một lúc, cô đột nhiên lại nhìn nàng, "Hôm nay em có mang theo mỹ phẩm không vậy?"
"Không có, không phải em đã trang điểm rồi à?" Hàn Phi Nhứ lắc đầu, sau đó nàng để hai tay nâng cằm một cách đầy quyến rũ, làm ra động tác như một đóa hoa, giọng nói của nàng cũng ngọt lịm tâm can, "Em ăn mặc xinh đẹp thế này, chính là để chọc tức em họ của chị đó."
Diệp Minh Tâm phì cười, dời tầm mắt xuống, cô lại nói tiếp: "Đi mang dép vào."
"Không sao mà, đâu có lạnh."
Diệp Minh Tâm khẽ nhíu mày, "Mang vào đi, sàn nhà bẩn, với lại đi chân trần không tốt cho sức khỏe."
Hàn Phi Nhứ chỉ cảm thấy cô hôm nay hơi rộn chuyện, sàn nhà ông nội đều có hệ thống sưởi ấm dưới sàn, bước đi ấm áp, hơn nữa còn có nhiều người giúp việc mỗi ngày đều quét dọn, đến cả một hạt bụi nhỏ nhoi cũng chẳng chừa lại, thì làm sao lại bẩn cho được.
Mặc dù không mấy bằng lòng, nhưng nàng vẫn đứng dậy, đi qua một bên tìm dép.
Nghe nói hôm nay Diệp Minh Tâm sẽ livestream, có rất nhiều người hâm mộ từ sáng sớm đã chực chờ sẵn cho đến thời gian phát sóng, rốt cuộc cũng được nhìn thấy chính chủ online, bình luận để lại nhiều như mưa của bọn họ còn kém chút là phủ kín màn hình.
Diệp Minh Tâm cười nói vài câu chúc mừng năm mới, Hàn Phi Nhứ vốn đang khom người tìm dép mang, nghe thấy giọng nàng cất lên nên quay qua nhìn, lập tức bĩu môi.
Cười quyến rũ như vậy để làm gì, hừ, không biết tuân thủ phụ đạo chút nào hết.
...
Phía bên đây của ban công có một tấm thảm hình bầu dục lớn, ban nãy khi Hàn Phi Nhứ đi đến thảm, đã đá dép lê sang một bên, tìm cả buổi trời, nàng mới lôi ra được đôi dép nằm ở dưới giường, sau đó nàng liền quay trở lại chiếc ghế ở bên kia, lại ngồi ngược như cũ, sẵn tiện cầm trái quít vừa nãy vẫn chưa lột xong lên, vừa ăn quít vừa nhìn xem Diệp Minh Tâm livestream thế nào.
Sau khi chúc mừng năm mới thì là tới tuyên truyền cho phim, thời gian đóng máy chậm trễ, dẫn đến thời gian phát sóng cũng chậm theo, vốn dự trù sẽ như , nhưng bây giờ đã muộn hơn gần một tháng, Hàn Phi Như đã chẳng còn bận tâm đ ến nữa, nàng hiện tại tràn đầy tự tin phim sẽ được nhiều người ủng hộ, nàng cảm thấy bản thân chắc chắn có thể đánh bại Hàn Y Nhân.
Dù gì nàng cũng quay liều mạng đến thế cơ mà, và so kịch bản mà nói thì cũng cao hơn một bậc.
Ăn quít xong, Hàn Phi Nhứ lại bắt đầu gặm lê, buổi sáng hôm nay nàng ăn hơi ít, cho nên hiện tại liền đói bụng.
Bên kia, Diệp Minh Tâm tuyên truyền xong phim, cô chọn ra vài câu nói của người hâm mộ để trả lời lại, phát hiện nữ thần cũng sẽ đích thân trả lời bình luận, trong tíc tắc, bình luận càng nhiều hơn, giống y như dời non lấp bể đánh tới màn hình của Diệp Minh Tâm.
Có một người hâm mộ nói mình đặc biệt thích cô diễn vai Doanh Tụ, hỏi cô sang năm có tiếp phim truyền hình nữa không, Diệp Minh Tâm ái ngại mỉm cười, "Chắc là sẽ không, mấy năm nay tôi vẫn luôn bộn bề nhiều việc, cảm thấy thiệt thòi nhiều điều đối với người nhà, bắt đầu từ năm sau, tôi muốn từ từ quay về lại bên gia đình, ý tôi không phải là mình sẽ lui về ở ẩn, mà là sẽ không nhận nhiều tác phẩm giống như trước đây."
Tiếng kêu than liền trở nên ùn ùn choáng ngợp, Hàn Phi Nhứ mở Weibo lên, cũng nhìn thoáng qua livestream của cô, nhìn thấy màn hình phủ kín hai chữ đừng mà/ ứ chịu, Hàn Phi Nhứ có chút ngậm ngùi, đợi đến ngày nàng nghỉ hưu, không biết sẽ có nhiều người hâm mộ khóc lóc hô hào với nàng đừng mà như vậy hay không?
...Ủa xí, câu nói này sao mà nghe kì cục vậy ta.
Diệp Minh Tâm còn đang trả lời câu hỏi của người hâm mộ, "Tần suất tôi cũng không nói trước được, có thể mỗi năm một bộ, cũng có thể là mấy năm một bộ, trông vào duyên thôi, nếu có kịch bản và nhân vật mà tôi đặc biệt yêu thích, thì tôi sẽ nhận."
Phát hiện người kêu khóc càng lúc đến càng nhiều hơn, Diệp