Lịch Nhi mím môi, là mưa tạo dòng chảy trên mắt cô hay lệ vì anh không ngừng đổ, cô nhìn người đàn ông cao ngạo với tất cả giờ phút này lại gục dưới chân cô, ngốc thật.
Lịch Nhi ngồi xuống đỡ hắn dậy, khuôn mặt bao trùm bởi sự lạnh lùng, bởi khí sắc trời cho giờ chằng chịt những thương tổn.
Tùy tiện kéo xem một mảng da trên người cũng có thể thấy máu rỉ ra.
Cô và hắn ngồi đối diện nhau, trời khóc, họ cũng khóc.
Không trách nguyệt lão buộc sợi tơ hồng, chỉ trách Người đã buông rồi sao còn nối lại.
Anh và em, hai con người mang đầy vết xước, thủng tim gan rồi lại vá đắp cho nhau.
Lịch Nhi gỡ mảnh vỡ trên trán mà Mạc Thiên Nhật Dạ chưa kịp lấy xuống đã vội vã đi tìm cô.
Môi đào tái lại lau máu trên mặt hắn khẽ trách.
- Sao anh còn chưa buông, có đáng gì đâu một con người đã cũ, chúng ta chia nhau ra vẫn lành lặn sống tốt, tại sao anh cứ cố chấp làm gì?
Gió thổi, mưa tạt, rát buốt khuôn mặt của hai kẻ tội nghiệp giữa trời hoang vu.
Mạc Thiên Nhật Dạ kéo Lịch Nhi vào lòng lấy tay che mắt cô lại thật lâu mới nói thành lời.
- Anh cố chấp vì ban đầu em đã cố chấp vì anh, chúng ta tách nhau ra thật lòng anh không thể sống tốt được, hơi thở của anh nghẹn lại mỗi khi nghĩ về em, thế gian này dẫu có bao nhiêu người phụ nữ bước qua đời anh đi nữa… Cũng không bằng em.
Anh và em đều cũ, chúng ta vì nhau mới cũ, đừng bắt anh ngừng yêu em, trừ khi em gi3t chết anh đi.
Một mối tình sâu nặng là mối tình đong đầy những vết bỏng, phải để lại sẹo thật nhiều mới luôn nhớ về nhau.
Em, người con gái trong ánh chiều tà bước qua đời anh, lưu lại đóa bạch thiên hương trong ngực trái.
Em, nụ tầm xuân chịu nhiều thương tổn, hút cạn tâm tư của anh rồi lại lặng lẽ rời đi.
Cũng bởi vì những điên dại nhất thời anh gây cho em đau khổ, giờ mỗi tế bào đều ngấm trong ân hận, bắt anh quỳ anh cũng dập đầu tạ lỗi với em.
Người ta hoài nghi làm gì có ai sống chết vì một người, đó là họ chưa nhìn thấy Mạc Thiên Nhật Dạ mỗi khi xem lại những đoạn phim về Tôn Lịch Nhi qua từng năm tháng, nỗi ân hận xâm chiếm lí trí của hắn, khiến mỗi một khắc hắn điều muốn xẻ thịt để trả cho cô.
Lịch Nhi cắn chặt môi mình, bờ vai run run nghẹn đắng, cô đã nghĩ đến cuối đời cũng không được người đàn ông này liếc mắt động tâm, đã nghĩ quay lưng đi sẽ không bao giờ trở lại nhưng bây giờ lại nằm trong vòng tay anh nghĩ đến hai chữ "bắt đầu."
Là do cô quá mềm yếu hay người đàn ông này lại xuyên thủng trái tim của cô thêm lần nữa rồi, người đàn ông dẫm trên ngàn đóa hồng lại quỵ lụy một bông hoa dại như cô.
Mạc Thiên Nhật Dạ biết cô sợ hãi con người của hắn, không dễ dàng gì trao niềm tin cho hắn nữa, hắn ôm chặt cô nói thật khẽ vào tai cô van nài.
- Lịch Nhi, xin em, cho anh thêm một cơ hội để được lo lắng cho em có được không?
Anh biết mình là kẻ vô tri, là một kẻ mang nhiều tội lỗi, anh không sợ linh hồn này bị quỷ dữ đánh cắp, chỉ sợ mai này dưới hàng dương xanh biếc, soi bóng hai người, bên cạnh em lại có một người khác thế thay anh.
Lịch Nhi ôm lấy hắn sờ vết thương trên ngực, đã thành ra thế này rồi còn muốn lo lắng cho cô.
Cô rủ hàng mi sầu buồn nói trong sự đơn độc lần cuối.
- Mạc Thiên Nhật Dạ, anh lấy gì để chứng minh rằng sẽ yêu em đến lúc bạc đầu?
Mạc Thiên Nhật Dạ nghe cô hỏi câu này liền tự tiện cho mình quyền được ôm hy vọng, hắn khó khăn nhấc thân xác nặng nề quỳ trước mặt cô, thanh quản run lên theo từng âm trầm của sự thành khẩn.
- Lịch Nhi, lời anh nói nhất định sẽ không thay đổi, hôm nay có đất trời làm chứng, Mạc Thiên Nhật Dạ sau này đổi thành Mạc Tôn Nhật Dạ yêu mãi một mình Tôn Lịch Nhi không thay lòng, không bao giờ làm em đau buồn, không bao giờ để em phải rơi nước mắt, nếu trái lời chết không toàn thây.
Lịch Nhi bị đôi