Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn hai người phụ nữ đẩy đưa từ chối mình, gân xanh trên mặt cũng nổi hết lên.
Bọn họ không xem hắn ra gì cả.
Thẩm Quyên Ly biết tuy Tôn Lịch Nhi ở Mạc gia không còn địa vị nhưng Hạ Cảnh Lan cần cô ta để chữa bệnh cho con trai mình, vậy nên cô ta mới có thể ở đây mà lên mặt.
Thẩm Quyên Ly bĩu môi hừ lạnh lấy tay xoa xoa bụng của mình.
- Tôi cô không tranh công với cô, cô cứ làm một y tá có trách nhiệm đi, nhớ làm cho thật tốt để Nhật Dạ còn được bế con trai của mình nữa.
Thẩm Quyên Ly nhấc chân rời đi, cô ta có bảo bối trong bụng nên tỏ ra cao ngạo, Lịch Nhi cũng không thèm chấp, cô rút tay mình khỏi Mạc Thiên Nhật Dạ chỉ về phía Thẩm Quyên Ly lên giọng.
- Anh không nhớ cô ta sao, hai người nghĩa nặng tình sâu container kéo cũng không đứt, sau mới bị thương có một chút anh quên cô ta rồi, cô ta còn đang mang thai con của anh đó, mau tỉnh táo lại và nhận con trai đi.
Lịch Nhi nói một tràng dài rồi quay lưng đi thẳng, Mạc Thiên Nhật Dạ đen mặt, hắn hối hận khi chọn cách giả ngơ này lắm rồi, đợi khi kế hoạch của hắn thành công thì cả hai người phụ nữ này đều phải bị đuổi đi.
Thẩm Quyên Ly đi lên phòng nhìn xuống sân, Mạc Thiên Nhật Dạ thật sự mất trí rồi, đúng là không ngờ được.
Cô đóng kín cửa phòng gọi cho Thẩm Nghiệp Thành.
- Alo chú à, Nhật Dạ thật sự bị mất trí nhớ rồi không phải là giả vờ đâu.
Thẩm Nghiệp Thành đầu dây bên kia gõ gõ tay vào thành ghế, đầu gật gù đắc ý.
- Chú biết rồi, con phải để ý hắn ta thật kỹ có động tĩnh gì phải cho chú biết ngay có biết chưa.
Thẩm Nghiệp Thành tắt máy rồi châm một điếu thuốc, khuôn mặt hơn 40 tuổi còn xuân sắc vô cùng đắc ý.
Lần này ông trời giúp ông ta rồi.
- Trợ lý Bạch, loan tin Mạc Thiên Nhật Dạ bị mất trí ra ngoài, phải để tập đoàn IT loạn một phen.
- Dạ Thẩm tổng.
Thẩm Nghiệp Thành là người đứng đầu công ty phân phối vật liệu xây dựng Dực Phong, ngoài ra ông ta còn có 5 phần trăm cổ phần trong tập đoàn bất động sản IT lớn nhất cả nước.
Mấy năm nay Mạc Thiên Nhật Dạ giữ vị trí giám đốc điều hành với 40 phần trăm cổ phần, một con số nói ra khiến người khác phải cúi đầu.
Lần này hắn ta bị mất trí nhớ IT sẽ như con rắn mất đầu, nếu tình trạng này kéo dài thì rất nhanh thôi hội đồng cổ đông sẽ phải chọn người thay thế.
Tâm trạng của Thẩm Nghiệp Thành cực kỳ tốt, ông ta lấy điện thoại gọi cho Mạc Cao Ân, chú nhỏ của Mạc Thiên Nhật Dạ thông báo tình hình.
- Cao Ân à, cháu trai của cháu mất trí thật rồi, cháu mau đi thăm đi.
Mạc Cao Ân đầu dây bên kia cũng cực kỳ