Sau Khi Tỉnh Giấc Ta Là Gì Của Nhau

121: Mạc Tôn Nhật Dạ


trước sau


Tôn Bách Điền ngồi bên bàn ăn lấy khăn lau mấy con cờ mòn cũ hỏi Mạc Thiên Nhật Dạ.

- Cậu định kiên trì đến bao giờ?
Tay cầm dao của Mạc Thiên Nhật Dạ dừng lại, hắn tắt bếp đi đến bên cạnh bàn ăn móc trong tạp dề tờ giấy màu hồng còn mới tinh đặt lên bàn nhẹ giọng.

- Con chỉ sợ ba không cho con ở gần cô ấy, còn ba hỏi con về kiên trì thì con có thể tự tin trả lời là cả đời.

Tôn Bách Điền ngó qua tờ giấy còn thơm mùi mực in, bốn chữ "Mạc Tôn Nhật Dạ" được in thẳng tắp, ông ngước lên nhìn hắn cau mày.

- Giấy khai sinh mà cậu cũng dám đổi tên, cậu không sợ mẹ của cậu đánh gãy chân cậu sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ nhẹ cười gấp tờ giấy lại đút dưới hộp cờ của Tôn lão gia.

- Đây là con hứa với cô ấy, con đã nói nếu cô ấy không theo họ Mạc thì con sẽ theo họ Tôn, ba có thể gọi con là Tôn Nhật Dạ hay thằng mất não gì cũng được, là con nợ con gái của ba, nợ nhà họ Tôn nên có bảo con làm giúp việc suốt đời ở đây con cũng tự nguyện.

Suốt thời gian qua cô và hắn có vài cái nắm tay, vài cuộc trò chuyện như những người bình thường, hắn có thể nhìn thấy cô không còn bài xích hắn nữa, đó là một bước tiến tích cực.

Nó tốt hơn rất nhiều lần so với trước đây, khi mà hắn nghĩ hắn thật sự mất cô rồi.


Tôn Bách Điền chậc lưỡi thở dài, bọn trẻ thời nay yêu đương lạ quá, ông từng ghét cay ghét đắng cái tên sở khanh này nhưng qua một thời gian dài tiếp xúc ông lại thấy hắn không đến nỗi và sự quan tâm hắn dành cho con gái ông là thật lòng, thôi thì duyên số của con cái để con cái tự quyết định vậy.

Thấy Tôn lão gia không nói gì nữa Mạc Thiên Nhật Dạ quay lại bếp tiếp tục nấu cơm, bỗng tiếng chuông cửa vang lên, hắn tưởng là Lịch Nhi nên sốt sắng chạy ra nhưng khi thấy cái bóng thấp thoáng trước cổng thì cái trán nhăn lại vô cùng khó chịu.

- Ai vậy?
Tôn Bách Điền cũng đi ra xem, ông nhìn không rõ nên đi ra sát ngoài cổng, Thẩm Quyên Ly bế trên tay đứa bé chừng hai ba tháng nói vọng vào trong.

- Chú Tôn cho cháu hỏi, chồng của cháu có ở bên trong không ạ?
Mấy tháng nay Mạc Thiên Nhật Dạ không thấy tăm hơi, đến IT tìm cũng không gặp, rối rắm lắm Thẩm Quyên Ly mới tới đây tìm, cô còn trẻ không để mang theo đứa trẻ này bên mình được, ít nhất cũng phải vào Mạc gia làm thiếu phu nhân có kẻ hầu người hạ.

Tôn Bách Điền nghe chữ "chồng" từ miệng Thẩm Quyên Ly, bao nhiêu hiềm khích trước nay với nhà họ Mạc đột nhiên kéo tới, ông quay lưng lớn tiếng với Mạc Thiên Nhật Dạ.

- Vợ con của cậu tới kiếm, đi chỗ khác mà nói chuyện, đừng làm bẩn cổng nhà của tôi.

Mạc Thiên Nhật Dạ biết ba vợ nổi giận rồi, hắn cũng quá khổ đi, đã giải thích bao nhiêu lần mình và Thẩm Quyên Ly không phát sinh quan hệ nam nữ mà ai cũng không tin, lần này phải chặt đứt cái rễ độc hại này mới được.

Mạc Thiên Nhật Dạ giữ cánh tay Tôn lão gia nhẹ giọng.

- Thưa ba, chuyện này không phải chuyện nhỏ, ba có thể dành chút thời gian xem con giải quyết người này được không ba, ba mà giận là Lịch Nhi giận, con khổ lắm.

Mạc Thiên Nhật Dạ thảm đến mức muốn nài nỉ, Tôn Bách Điền cũng muốn xem thử hắn giải quyết bằng cách nào nên đồng ý đứng lại.

Cổng lớn mở ra, Thẩm Quyên Ly ôm đứa bé nhào tới bên cạnh Mạc Thiên Nhật Dạ khóc lóc.

- Nhật Dạ, em sinh con lâu như vậy rồi mà anh không ngó ngàng tới, anh xem con của chúng ta giống anh không? Anh đưa em và con về đi có được không?
Lúc này xe của Lịch Nhi cũng vừa về tới, mồ hôi trên trán Mạc Thiên Nhật Dạ đổ nhiều thêm, một bên là vợ, một bên là ba vợ, sơ sẩy là mất hết.

Lịch Nhi nhíu mày nhìn thật lâu mới nhận ra Thẩm Quyên Ly, cô ta tiều tụy đến mức thê thảm, hai mắt thâm quầng, tay chân gầy guộc, không còn chút gì của dáng vẻ môi son má phấn ngày xưa, trên

tay còn bế thêm một đứa bé nhỏ xíu, cô liếc Mạc Thiên Nhật Dạ một cái muốn đi vào nhà.

Mạc Thiên Nhật Dạ muốn khóc, hắn kéo tay Lịch Nhi lại nhỏ giọng.


- Em đừng đi, anh có chuyện muốn để em nghe.

Chắc chắn Lịch Nhi không rời đi rồi Mạc Thiên Nhật Dạ mới hướng tới Thẩm Quyên Ly lớn tiếng.

- Thẩm Quyên Ly, cô dừng trò hề của mình lại được chưa? Tự trong lòng cô biết đứa bé này và tôi không có quan hệ gì mà đúng không?
Thẩm Quyên Ly hơi chấn động, Hạ Cảnh Lan biết thì chắc Mạc Thiên Nhật Dạ cũng biết đây không phải là con của hắn nhưng hắn bị mất trí mà, chỉ có mất trí mới chịu đến nhà họ Tôn mặc cái tạp dề xấu xí đó thôi.

- Nhật Dạ, em không ngờ anh lại là người như vậy, không phải anh nói sẽ để đứa bé này gánh vác cơ đồ của nhà họ Mạc, sẽ cho em làm thiếu phu nhân hay sao? Đứa bé này là con ruột của anh đó.

Mạc Thiên Nhật Dạ hừ lạnh, đôi mắt âm trầm kia khiến Thẩm Quyên Ly sợ hãi bước lùi, hắn nhếch môi nhìn thấy một Thẩm Nghiệp Thành trong người cháu gái của ông ta.

- Cô Thẩm, hình như cô chưa biết, tôi không hề mất trí nhớ thì phải.

Thẩm Quyên Ly siết chặt đứa bé khiến nó khóc toáng lên, cô không hiểu Mạc Thiên Nhật Dạ nói gì, hắn không để cô đợi lâu tiếp tục lên tiếng.

- Tôi không hề mất trí, tất cả chỉ là vở kịch do tôi dựng lên để lôi chú ruột của cô, tên sát nhân sai người đâm vào xe của tôi trong đêm khuya ấy ra ngoài ánh sáng, cô tưởng cô có mưu tính gì tôi không biết sao? Cô nghĩ tôi mất trí nên tặng cho tôi cái bầu mà do cô ngủ với bọn đàn ông ở quán bar tạo nên, cô tưởng là tôi yêu cô sao? Tôi cũng như cô thôi, tôi vì năm phần trăm cổ phần IT, cô tiếp cận tôi cũng chỉ vì tiền, vậy nên đừng bắt tôi chịu trách nhiệm.

Lịch Nhi đứng một bên xem hai người họ đối chất, Mạc Thiên Nhật Dạ nói rất nhiều nhưng đọng lại trong đầu cô là việc anh ấy giả mất trí là vì muốn tìm ra kẻ gây tai nạn cho mình, thì ra Thẩm Nghiệp Thành đã muốn giết anh ấy từ trước, việc này đến bây giờ cô mới biết.

Khuôn mặt Thẩm Quyên Ly trắng bệch, không thể tin mình chỉ là con cờ trong tay bọn họ, cô hét lên chỉ vào mặt Mạc Thiên Nhật Dạ.

- Tại sao anh lại lừa tôi? Tại sao lại lợi dụng tôi?

- Đó là tự cô chuốc lấy, tại cô quá tham lam mà thôi, biến khỏi đây đi.

Mạc Thiên Nhật Dạ lười nói chuyện với cô ta nên muốn đóng cửa nhưng Thẩm Quyên Ly phát điên rồi, cô ta móc con dao từ trong túi quơ loạng xạ.

- Các người dám lừa tôi, hôm nay các người đều phải chết.

Mạc Thiên Nhật Dạ đẩy Lịch Nhi ra phía sau gằn giọng.

- Cô tỉnh táo lại đi, đừng đi vào con đường tội lỗi như chú của cô đã đi.

Ha ha ha, tỉnh táo sao? Thẩm Quyên Ly này còn có thể tỉnh táo sao? Không tiền, không nhà, lại không chồng mà có con, vài người quen gặp cô đều đồn thổi chuyện cô đi quán bar có thai rồi đổ cho Mạc Thiên Nhật Dạ, đời cô bây giờ hết rồi, hết thật rồi.

Tôn Lịch Nhi, tôi đã không có được hạnh phúc thì cô cũng không được.

Thẩm Quyên Ly điên cuồng ném đứa trẻ lên cao, Lịch Nhi trợn tròn mắt bất chấp nguy hiểm chạy ra đón lấy.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện