Lịch Nhi đứng thật lâu nhìn vào bóng đêm tĩnh mịch, đến khi cô thu tầm mắt sang ngôi nhà đối diện thì có một người đàn ông đang đứng nhìn cô, phải hay không anh cũng đang khóc?
Mạc Thiên Nhật Dạ dựa vào song cửa nhìn Lịch Nhi rất lâu, hắn nuốt lệ vào trong nhẹ cười bước thật chậm về phía cô.
Lịch Nhi, anh nghe thấy rồi, nghe thấy lời hứa hẹn của em với chàng trai đi cạnh em lúc tuổi xuân nhiệt huyết.
Cô gái của anh muốn đợi, anh sẽ đợi cùng em, chỉ cần không phải là chia ly, thì anh không ngại gì cả.
Mạc Thiên Nhật Dạ lau lệ trên mắt cô, áp bàn tay ấm nóng lên gương mặt thanh tú của cô, nhẹ giọng.
- Anh pha trà gừng rồi, em uống một chút rồi ngủ đừng để cảm lạnh.
Mạc Thiên Nhật Dạ dứt lời Lịch Nhi lại oà lên khóc, hắn vuốt nhẹ tóc cô, để cô gục đầu vào vai mình, nếu ngày đó hắn đối xử với cô thật tốt, thì bây giờ cô sẽ không cảm thấy có lỗi với người đã đối xử tốt với cô.
Anh không thể vá đắp lại những mảnh vỡ khi xưa, chỉ có thể dùng hiện tại và sau này để viết cho em một trang sách mới thật sạch sẽ.
Em muốn đợi bao lâu anh cũng đợi, có anh đây rồi đừng sợ sẽ cô đơn.
********
Ngày Mạc Cao Ân lên máy bay không cho ai hay biết, chỉ có ba mẹ anh ra tiễn, anh không cho Lịch Nhi hay vì sợ thấy cô anh lại không muốn đi.
Lúc chuẩn bị làm thủ tục đột nhiên anh nhìn thấy một dáng người quen thuộc đứng ở góc xa nhìn anh.
Mạc Cao Ân giao lại hành lí cho trợ lí Lâm rồi bước lại gần hắn.
Hai người đàn ông nhìn dòng người hối hả qua lại, chừng vài phút Mạc Thiên Nhật Dạ mới lên tiếng.
- Khi nào thì trở lại?
Đây là lần đầu tiên hai người được gọi là chú cháu nói chuyện với nhau một cách bình thường hơn chữ bình thường.
Mạc Cao Ân nhẹ cười, cảm thấy giây phút này có thể đưa vào lịch sử đối thoại của nhà họ Mạc.
Anh cho tay vào túi quần nhìn vào xa xăm, trả lời.
- Chưa biết, có khi sẽ không về nữa.
- Có hối hận không?
Mạc Thiên Nhật Dạ bâng quơ hỏi.
Mạc Cao Ân nghiêng đầu không hiểu hắn đang hỏi cái gì, Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn xuống mũi giày của mình, từ tốn nói.
- Nếu tối hôm đó chú không cứu tôi thì bây giờ chú đã có thể ở bên cô ấy nhiều hơn rồi.
Có hối hận không?
Mạc Cao Ân không nghĩ Mạc Thiên Nhật Dạ sẽ hỏi chuyện này, anh bật cười vò nhẹ lòng bàn tay mình.
- Tôi cứu cậu nhưng không cứu được trái tim của cô ấy thì hối hận hay không có ích gì chứ.
Dù ngày hôm đó anh không cứu Mạc Thiên Nhật Dạ, dù hôm nay Mạc Thiên Nhật Dạ không còn thì Tôn Lịch Nhi cũng sẽ không yêu anh, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mạc Thiên Nhật Dạ không nói thêm gì, hắn nhét vào tay anh một túi bánh quy nhỏ.
- Cô ấy nói chú thích ăn loại bánh này, thử tay nghề của tôi xem thế nào, thượng lộ bình an.
Tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy.
Nói xong Mạc Thiên Nhật Dạ rời đi, Mạc Cao Ân ngỡ ngàng với túi bánh trên tay mình, hắn tự làm cho anh sao? Xem ra, anh không cần phải lo lắng cho Lịch Nhi nữa rồi.
Sân bay đông đúc nhưng Mạc Cao Ân vẫn thấy trống vắng, anh quay đầu nhìn khoảng trời có cô lần cuối, thanh xuân của anh, chúc em hạnh phúc.
********
Hai năm kể từ ngày Mạc Cao Ân bay sang Mỹ, anh không liên lạc với ai trừ mẹ của mình, Lịch Nhi cũng không liên lạc được với anh, cô bây giờ bận rộn với việc kinh doanh ở Tôn Thị, dạo gần đây có nhiều hạng mục béo bở phải hoàn thành gấp nên cô không có thời gian nghỉ ngơi.
Mạc Thiên Nhật Dạ cũng mệt mỏi với đống hợp đồng ở IT, Mạc Cao Ân vi vu bên Mỹ, hắn phải tiếp tục đảm nhiệm vai trò giám đốc điều hành nhưng hắn làm việc cực kỳ đúng giờ, sáng làm ba tiếng, chiều làm ba tiếng, phần còn lại giao cho Tiêu Đằng khiến cậu ấy cứ lải nhải rằng mình không có thời gian tìm bạn gái.
Suốt hai năm qua có rất nhiều điều thay đổi, ví dụ như chuyện Mạc Thiên Nhật Dạ được Tôn lão gia giao cho chìa khoá nhà để thuận tiện nấu bữa sáng nhưng có một chuyện vẫn không thay đổi, đó là hắn và Lịch Nhi vẫn mỗi người một phòng không hề phát sinh chuyện vượt quá giới hạn, để giữ đúng lời hẹn của cô với Mạc Cao Ân.
Những ngày cuối năm nhà nhà trang hoàng nhà cửa chuẩn bị đón năm mới, Tôn gia cũng tất bật không kém, Mạc Thiên Nhật Dạ cởi áo vest treo đôi liễn đỏ, xắn tay áo lau bộ bàn ghế cổ cho ba vợ, hắn làm quần quật cả ngày rồi lại vào bếp