Thẩm Quyên Ly tiếp tục bịn rịn nước mắt, cô ôm bụng mình nức nở.
- Mẹ không tin con sao, làm sao con có thể làm chuyện nguy hiểm cho đứa bé được, chắc chắn là Nhật Dạ ở với cô ta nhiều quá nên bị cô ta đầu độc rồi, mẹ phải tách anh ấy ra khỏi cô ta sớm đi.
Hạ Cảnh Lan thở ra một hơi, tâm trạng không được tốt chút nào, ngoài Tôn Lịch Nhi ra thì còn ai có thể giúp con trai bà nữa chứ.
- Đừng khóc nữa, đang mang thai đau buồn sẽ không tốt cho đứa bé, sau này đi đứng cẩn thận một chút.
Hạ Cảnh Lan chỉ nói bấy nhiêu đó rồi đi vào trong, Thẩm Quyên Ly thu lại nước mắt liếc mắt khinh miệt, Tôn Lịch Nhi đó đúng là rất khó trị.
**********
Mạc Thiên Nhật Dạ chạy ra vườn hoa tìm Tôn Lịch Nhi, cô ngồi bên khóm hoa dành dành nhìn xa xăm vào một nơi nào đó.
Trước đây mỗi lần hắn bên vực Thẩm Quyên Ly mà trách mắng cô, cô đều ra đây ngồi, bộ dáng bây giờ và lúc ấy không khác nhau là mấy, chỉ là cô ấy đã không còn yếu đuối như trước nữa rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ không hiểu sao lòng mình đột nhiên trầm lại, hắn đi tới chỗ của Lịch Nhi ngồi bên cạnh hỏi vu vơ một câu.
- Lịch Nhi có thích có em bé giống chị Thẩm không, anh cho em.
Lịch Nhi không đỡ nổi ý kiến vớ vẩn này của Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn mất trí nhưng "chuyện đó" vẫn còn bình thường ha, còn cái gì mà chị Thẩm, lúc trước họ anh anh em em trước mặt cô đến gai mắt.
Dù bây giờ hắn chỉ như đứa trẻ nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ hiện tại còn khiến cô chán ghét hơn lúc trước.
Thấy Lịch Nhi không nói gì, Mạc Thiên Nhật Dạ được nước lấn tới.
- Anh nói thật đó, tạo em bé không mất nhiều thời gian đâu, chỉ cần…
- Im ngay.
Lịch Nhi quay đầu bóp cằm của Mạc Thiên Nhật Dạ, trừng mắt hăm dọa hắn.
- Mạc Thiên Nhật Dạ, anh đừng tưởng mình mất trí thì nói gì cũng được, Tôn Lịch Nhi tôi mãi mãi cũng sẽ không sinh con cho anh, nghe rõ chưa.
Bấy nhiêu đó là quá đủ rồi cho sự dại khờ của cô rồi, Mạc Thiên Nhật Dạ cũng như đám mây vậy, lúc sà thấp, khi bay lên cao, lúc mịt mù và cũng có lúc tan biến đi đâu mất, anh ta ở quá khứ cô đã không có được, bây giờ càng thêm không hy vọng, thậm chí còn muốn tránh xa.
Mạc Thiên Nhật Dạ không phải bị Tôn Lịch Nhi dọa sợ mà là bị sự căm phẫn trong mắt cô làm cho hoang mang, hắn biết cô thay đổi rồi nhưng thay đổi theo cách này khiến hắn hoàn toàn lạ lẫm, làm sao từ một kẻ khao khát tình yêu như cô lại biến thành một người nhìn thấy hắn là như nhìn thấy kẻ địch được?
Tôn Lịch Nhi không