Hạ Cảnh Lan tuy không hiểu gì về kinh doanh lại không ưa thích gì Tôn Lịch Nhi nhưng bà phân biệt được nặng nhẹ, bây Nhật Dạ đổi vợ thì khác nào để hội đồng cổ đông lấy đá ném vào Mạc gia của bà.
Hạ Cảnh Lan lớn tiếng trách Thẩm Quyên Ly.
- Không được, bây giờ mọi chuyện rối tung rối mù chưa đâu vào đâu, đừng gây rắc rối thêm nữa.
Xong rồi bà hướng tới Lịch Nhi thoả thuận.
- Tôn Lịch Nhi, nếu cô tự tin mình có thể làm được thì tôi sẽ giao nhiệm vụ này cho cô, nếu thành công ba của cô sẽ lập tức được thả tự do.
- Được, Mạc phu nhân cứ chờ tin tốt từ tôi.
Lịch Nhi nhướng mày cười chấp nhận thỏa thuận, cô đứng lên rời đi, Mạc Thiên Nhật Dạ lập tức bám theo.
Hắn không ngờ cô nghĩ ra được cách này, xưa nay trong mắt hắn cô vừa phiền phức vừa vô dụng, hôm nay thông minh ra một chút rồi.
Chiếc ghế của hắn ở IT bây giờ chỉ cần có người đặt mông lên đó ngồi giữ, mọi chuyện lớn nhỏ đều có hắn ở phía sau xử lí, Tôn Lịch Nhi cũng không cần nhúng quá sâu vào.
- Lịch Nhi, em nói cái gì cần sự cho phép của anh, có cần anh kí tên giống mấy trò chơi mô phỏng trong game không?
Mạc Thiên Nhật Dạ là con cáo già trong ngành kinh doanh, hắn là người rõ nhất muốn đi nói chuyện với đám người kia thì phải cần giấy trắng mực đen rõ ràng.
Lịch Nhi dừng một chút nhìn Mạc Thiên Nhật Da, hắn mất trí nhưng không hề ngốc, không dưới một lần cô nghi ngờ không biết hắn có thật sự mất trí thật không nữa.
- Tôi cần chữ kí của anh.
Tôn Lịch Nhi theo Mạc Thiên Nhật Dạ đi lên phòng của hắn, Thẩm Quyên Ly ngồi ở dưới này nhìn theo không cam tâm, chuyện tốt thế này sao có thể để cho Tôn Lịch Nhi hưởng, chú mà biết sẽ mắng cô cho mà xem, bây giờ chỉ cầu cho cô ta thất bại, lúc đó cô tha hồ mà cười vào mặt cô ta.
Lịch Nhi ngồi bên bàn làm việc của Mạc Thiên Nhật Dạ đánh mấy dòng chữ trọng tâm là Mạc Thiên Nhật Dạ sẽ giao cho vợ mình là Tôn Lịch Nhi tạm quyền điều hành IT, sau đó in ra rồi đưa cho Mạc Thiên Nhật Dạ.
- Anh còn nhớ chữ ký của mình không?
- Tất nhiên là nhớ rồi, anh rất thông minh mà.
Mạc Thiên Nhật Dạ di bút kí tên mình vào góc phải của tờ giấy, Lịch Nhi đi lấy con dấu tự tay ấn vào, cô cầm lên nhìn lại một lần rồi rời đi nhưng mà Mạc Thiên Nhật Dạ không ăn mặn được thì ít nhất cũng phải ngửi được mùi thơm của thịt, hắn làm loạn không cho cô ra khỏi phòng.
- Chúng ta vẫn chưa chơi xong mà, em ở lại chơi với anh đi.
Lịch Nhi rất mệt mỏi với hắn, lúc thì bình thường, lúc như con giun ngọ nguậy, cô ghét bộ dạng hắn bây giờ còn hơn ghét món giun chiên giòn.
- Tránh ra đi, ngày mai tôi còn có việc bận.
- Vậy bây giờ chúng ta đi ngủ đi, anh không làm phiền em.
Nếu em không muốn thì trả chữ ký của anh lại đây anh không chơi