Thẩm Nghiệp Thành lần này hạ mình lên tiếng trước.
- Vậy Tôn tiểu thư, chúng ta có nên kí hợp đồng luôn bây giờ không?
Lịch Nhi không trả lời đưa mắt nhìn Tiêu Đằng.
Tiêu Đằng đứng bên cạnh nhanh nhẹn lên tiếng.
- Xin lỗi Thẩm tổng, hình như nãy giờ ngài xưng hô có không đúng thì phải, thay vì gọi là Tôn tiểu thư, ngài nên gọi là tổng giám đốc phu nhân mới phải.
Hôm nay tới đây thôi, hợp đồng sẽ chuyển tới tay ngài sau.
Thẩm Nghiệp Thành cảm thấy tĩnh mạch của mình bị nghẽn lại, máu không kịp chảy về tim nên khiến ông đột nhiên khó thở.
Tại sao Quyên Ly vô dụng đến mức không tống cổ cô ta ra khỏi Mạc gia, cứ chờ đó đi rồi tôi sẽ cho cô nếm trải cảm giác vùi sâu dưới tận cùng của sự rẻ mạc.
Thẩm Nghiệp Thành miễn cưỡng chào một tiếng rồi rời đi, lúc ra khỏi cửa ông còn nghe tiếng của Tiêu Đằng nói với Tôn Lịch Nhi.
"Mạc tổng nói sau này phải gọi cô là thiếu phu nhân."
Thẩm Nghiệp Thành tức đến mức muốn vỡ cả mạch máu, ông ta tự thề với lòng không khiến Tôn Lịch Nhi và Mạc Thiên Nhật Dạ đau khổ ông không mang họ Thẩm nữa.
Thẩm Nghiệp Thành đi rồi, Lịch Nhi cũng theo Tiêu Đằng về lại Mạc gia.
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của thiếu phu nhân Tiêu Đằng không khỏi than trời kêu đất, phận làm trợ lí chỉ biết nghe lời của boss, anh làm gì được quyền cãi nhưng thuận ý người này lại đắc tội với người kia, anh rất khổ.
Mạc Thiên Nhật Dạ thấy Lịch Nhi đã về tới cổng, hắn bước nhanh vào phòng chỉnh sửa dáng vẻ của mình ở trước gương, nhìn đi nhìn lại thấy hình như dư thừa chỗ nào, hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi dứt khoát cởi bỏ hai cúc áo để lộ khuôn ngực vạm vỡ đẹp mắt của mình ra ngoài, sau đó nhướng mày đắc ý.
Nghe tiếng bước chân vừa dừng ở cửa, hắn nhanh chóng mở ra nhưng người đứng trước mặt không phải là Lịch Nhi mà là Thẩm Quyên Ly.
Thẩm Quyên Ly nhìn khuôn mặt soái khí cộng thêm cơ ngực săn chắc của nam nhân trước mặt không khỏi chảy nước miếng, cô ta quăng hết liêm sỉ nhào tới ôm lấy thắt lưng của Mạc Thiên Nhật Dạ.
Đúng lúc Lịch Nhi từ dưới nhà đi lên nhìn thấy một màn này thì bước chân khựng lại, Mạc Thiên Nhật Dạ sợ cô hiểu lầm liền đẩy Thẩm Quyên Ly tránh xa, đôi mắt vô tội hướng tới Lịch Nhi gấp gáp nói.
- Em đừng hiểu lầm, là cô ta tự tiện xông tới.
Thẩm Quyên Ly nóng mặt một tay ôm bụng một tay đỡ lưng nước mắt lưng tròng nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ, bao nhiêu dồn nén nhiều ngày nay bộc phát hết ra bên ngoài.
- Nhật Dạ, tại sao mọi chuyện anh đều nhớ nhưng chỉ quên mỗi một mình em, em và anh đầu ấp tay gối bao nhiêu ngày, con cũng đã có rồi, cô ta làm được gì cho anh chứ.
Tại sao anh có thể đối xử với em như vậy?
Mạc Thiên Nhật Dạ đối