Lịch Nhi rét run trong lòng, Mạc Thiên Nhật Dạ bị tai nạn sao? Còn mất trí? Thật hay đùa đây? Mới có mấy ngày không gặp mà đã có chuyện xảy ra rồi.
Tôn lão gia quan sát Mạc Thiên Nhật Dạ một lượt, quả thật hắn hôm nay khác xa với những gì ông biết, ông còn nghĩ sao hôm nay họ lại tự nhiên đến nhà mình thì ra là muốn nhờ vả.
- Lúc con trai bà còn tỉnh táo đã đối xử với con gái của tôi như thế nào bà hẳn là người rõ nhất, bây giờ hắn điên điên dại dại lại tới đây tìm Lịch Nhi của chúng tôi, các người xem con gái tôi là dụng cụ để các người chà đạp sao?
Tôn lão gia trước nay tôn trọng nhà họ Mạc là vì tình nghĩa với Mạc lão gia quá cố, còn vì con gái mình vẫn làm dâu nhà người ta.
Hôm nay con gái về nhà của ông rồi, ông không cho phép bất cứ ai làm tổn thương tới viên pha lê mà ông trân quý nữa.
Hạ Cảnh Lan lặng lẽ nuốt cục tức xuống bụng, nếu không vì con trai, bà nhất định sẽ không bước vào đây nửa bước cũng sẽ không bao giờ nói chuyện với những hạng người này, chỉ cần gặp được Tôn Lịch Nhi để bà chứng minh rằng con trai chỉ vô thức gọi tên cô ta thì bà sẽ trở về ngay lập tức.
- Ông thông gia...!
- Chúng nó đã kí đơn ly hôn rồi, hai nhà chúng ta cũng không còn là thông gia nữa, mong Mạc phu nhân nhớ cho kỹ.
Bị bắt bẻ Hạ Cảnh Lan càng thêm uất tức nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.
- Chủ tịch Tôn, tôi chỉ muốn gặp mặt Lịch Nhi một chút thôi, sẽ không mất thời gian lắm đâu.
Lần đầu tiên Lịch Nhi thấy Mạc phu nhân tôn quý lại chịu xuống nước như vậy, đúng là mở mang tầm mắt.
Cô có thể nhìn thấy Tử Minh đứng phía dưới canh chừng mình nhưng cô tò mò muốn biết mẹ con họ đang diễn tuồng gì.
Lịch Nhi thong thả bước xuống cầu thang, nhẹ giọng hỏi.
- Mẹ tìm con sao?
Dù không ưa gì nhau nhưng cũng từng sống chung một nhà, ba chữ "Mạc phu nhân" nói ra có hơi không phải phép nên Lịch Nhi lịch sự gọi một tiếng mẹ.
Hạ Cảnh Lan còn chưa trả lời Mạc Thiên Nhật Dạ đã đứng bật dậy chạy tới, miệng luôn mồm gọi "Lịch Nhi, Lịch Nhi."
Cô đứng im nhíu mày nhìn hắn không tin được vào những gì mình đang nhìn thấy, Mạc Thiên Nhật Dạ còn chưa chạm được vào cô, Tôn Tử Minh đã đứng chắn trước mặt.
- Không được chạm vào chị của tôi.
- Nhật Dạ muốn Lịch Nhi, Nhật Dạ nhớ Lịch Nhi.
Nhìn đôi mắt trong vắt như trẻ con của Mạc Thiên Nhật Dạ, Lịch Nhi không khỏi bật cười, không ngờ anh cũng có ngày này.
Hai năm trước trong đêm tân hôn, anh ta đã bóp cằm gằn từng tiếng đe doạ cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn