Lúc này người nên cười nhất là Lịch Nhi, cái gì mà không có tội cũng sẽ làm cho có tội, bà ta nghĩ mình là trời sao? Hạ Cảnh Lan nói cô chữa bệnh cho Mạc Thiên Nhật Dạ sẽ trừ nợ cho cô, giờ cô ngộ ra rồi, số nợ đó sẽ không bao giờ được trừ, lãi chồng thêm lãi là muốn bức chết nhà họ Tôn.
Mạc Thiên Nhật Dạ khó khăn lắm mới gầy dựng lại cảm tình với nhà họ Tôn nhưng lời xin lỗi còn chưa phát âm ra phụ âm đầu đã bị mẹ mình đánh gãy, hắn cầm tay mẹ mình nói như van xin.
- Mẹ à, mẹ muốn ép chết con có phải không, mẹ muốn làm cho con khó xử có phải không, giữa Tôn gia và Mạc gia không có nợ nần gì cả….
Con…
- Mạc thiếu không cần phải giả vờ nặng tình nặng nghĩa, Mạc phu nhân nói vậy là vẹn toàn cả đôi đường, tôi đã nói sẽ đưa con gái tôi ra khỏi đây, hôm nay là ngày tôi tới đón con mình, tiền Tôn gia nợ các người tôi sẽ trả không thiếu một xu.
Tôn Bách Điền đặt tờ chi phiếu kèm giấy chứng nhận trả nợ trước mặt Hạ Cảnh Lan.
Lịch Nhi sững sờ nhìn Tử Minh, ba cô lấy ở đâu ra nhiều tiền vậy, không phải ba đã bán Tôn Thị rồi đó chứ?
Tử Minh né tránh ánh mắt của mình làm Lịch Nhi càng mang hơn nhưng dù sao đi nữa rời khỏi đây là cách tốt nhất bây giờ, cô không muốn ba mình bị họ xem thường nữa.
Hạ Cảnh Lan nhìn số tiền trong tờ chi phiếu đột nhiên câm nín, Tôn Bách Điền lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Mặc kệ, trả nợ là tốt rồi, sau này không thấy mặt Tôn Lịch Nhi nữa càng tốt hơn.
Hạ Cảnh Lan sai người làm đi lấy bút, Mạc Thiên Nhật Dạ cầm tờ chi phiếu lên vô cùng bối rối giấu sau lưng.
- Mẹ không được nhận số tiền này, ban đầu mẹ đã hứa cô ấy chữa bệnh cho con thì giữa hai nhà sẽ không nợ nần gì nữa, sao bây giờ mẹ có thái độ như vậy? Hơn nữa con và Lịch Nhi còn là vợ chồng.
Mạc Thiên Nhật Dạ bây giờ mới thấm được sự ngang ngược của mẹ mình, hắn tự hỏi hai năm qua làm dâu ở ngôi nhà này, Lịch Nhi dùng cách gì để có thể tồn tại?
Lịch Nhi không biết mình có nhìn sai chỗ nào hay không, Mạc Thiên Nhạt Dạ là đang bảo vệ mình sao? Điều này thật lạ lẫm, lạ đến mức cô không muốn tiếp nhận.
Cô đứng sau lưng ba mình trả lại cho Mạc Thiên Nhật Dạ ánh nhìn thương hại từ bao lâu nay hắn dành cho cô.
- Mạc tổng, một bên trả tiền, một bên kí tên, sau này không ai nợ ai nữa.
Câu nói này đánh tan bao nhiêu hy vọng của Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn và cô còn chưa bắt đầu lại đã vội vàng kết thúc, vốn dĩ còn tưởng hắn có một tháng để