Xe dừng trước cổng lớn Tôn gia, Mạc Cao Ân mở cửa để Lịch Nhi bước xuống, cứ ngỡ sẽ trở về đây trong yên ấm không ngờ lại phải trải qua một trận phong ba mới bước tới ngưỡng cửa của tự do.
Tôn Tử Minh đỡ Tôn lão gia vào nhà trước chỉ còn Lịch Nhi tiễn Mạc Cao Ân ở ngoài cổng.
- Hôm nay rất cảm ơn anh đã đến đón em.
Lịch Nhi dựa vào cổng bâng quơ nhìn vào khuôn mặt của Mạc Cao Ân.
Mạc Cao Ân cũng tựa lưng vào song cửa đứng bên cạnh cô, đêm nay không có trăng, đằng trước chỉ có ánh sáng của đèn đường, nó le lói hắt hiu lên khuôn mặt của hai người mang đầy tâm sự.
Mạc Cao Ân cho tay vào túi quần, lòng bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lại.
- Bao nhiêu năm nay em đối với anh vẫn khách sáo như vậy.
Lịch Nhi không nói gì chỉ cười nhạt nhoà.
Mạc Cao Ân nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay khẽ chạm vào đuôi tóc, Lịch Nhi đứng thẳng người tóc rơi ra khỏi ngón tay anh.
- Đã trễ lắm rồi anh về nghỉ ngơi đi, ngày mai em sẽ liên lạc với anh.
.
Truyện Đam Mỹ
Mạc Cao Ân không có lí do gì để từ chối càng không có lí do gì để được ở lại, anh gật đầu nhún vai nói với cô.
- Em vào nhà đi.
Lịch Nhi cúi nhẹ đầu quay bước vào trong, cô đi một đoạn rồi dừng lại giơ tay tạm biệt sau đó đi thẳng vào nhà.
Mạc Cao Ân đứng đó nhìn theo bóng lưng cô, nhìn đèn trên tầng hai sáng lên anh mới lên xe quay trở về.
- Trợ lí Lâm, cho vài người bảo vệ khu này đừng để Mạc Thiên Nhật Dạ tới gần.
Mạc Cao Ân từng thấy dáng vẻ của Mạc Thiên Nhật Dạ lúc Lịch Nhi bắt đầu có những rung động đầu tiên với hắn, cũng nhìn thấy một mặt chán ghét của hắn khi Lịch Nhi về làm dâu của Mạc gia, những năm tháng đó hắn chưa bao giờ trân trọng cô ấy.
Hôm nay anh lại thấy dáng vẻ tức giận của hắn khi đứng bên cạnh cô nhưng đã thay đổi theo một chiều độc hại, hắn sợ mất cô.
Nhưng như vậy thì sao, những năm tháng ấy qua đi Mạc Thiên Nhật Dạ chưa từng làm cho cô ấy hạnh phúc thì có tư cách gì giữ cô ấy ở lại, để cô ấy càng thêm khổ tâm.
Lịch Nhi đứng bên cửa sổ nhìn xe của Mạc Cao Ân rời đi, đáy lòng như có một chiếc gai găm sâu không gỡ được.
Cô đối với anh như một anh trai nhưng trớ trêu thay anh chưa bao giờ xem cô như một người em gái.
Cô không muốn làm anh buồn nhưng bảo cô tiếp nhận anh thì làm sao được, duyên phận đành phó mặc cho trời định vậy.
Lịch Nhi ra khỏi phòng gõ cửa phòng của em trai.
Tử Minh vẫn chưa ngủ, cậu mang cho chị gái một ly nước ấm rồi thành thật kể hết mọi chuyện cho chị nghe.
- Thời