Mạc Cao Ân biết mình ở đâu trong trái tim của cô, anh cũng không dám cưỡng cầu, càng không thể giật giành như Mạc Thiên Nhật Dạ, anh chỉ có thể ở đây nuôi hy vọng để thay đổi suy nghĩ của cô, một hy vọng nhỏ nhoi mà chẳng biết bao giờ mới toàn thành được.
- Anh Cao Ân, ba bảo em gọi anh ra uống trà.
Tôn Tử Minh đứng trong góc thở dài, đàn ông trưởng thành đều thâm tình như vậy sao?
Mạc Cao Ân rời nhà bếp đi ra phòng khách, Lịch Nhi rửa chén xong thì lên phòng.
Lịch Nhi bật đèn suýt nữa đã hét to.
Mạc Thiên Nhật Dạ nằm chễm chệ trên giường của cô còn cởi hết cúc áo, Lịch Nhi chạy ra khỏi phòng thở hồng hộc.
Hắn làm sao vào đây được?
Cô nhấc chân định chạy xuống nhà hô hoán lên thì hắn thò đầu ra ngoài nham nhở nói.
- Em la lên đi, anh sẽ nói với họ là em chừa cửa cho anh vào.
Vừa nói hắn vừa giơ tờ giấy đơn ly hôn buổi sáng hắn gửi lại cho cô.
Lịch Nhi trợn mắt bất động, hắn còn vô sỉ tới mức này nữa sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ bước ra ngoài, múi bụng săn chắc lồ lộ.
- Chị nói chuyện với ai vậy?
Tôn Tử Minh ôm laptop đứng dưới lầu nhìn lên, Lịch Nhi hoảng hồn đẩy Mạc Thiên Nhật Dạ vào góc khuất nói vọng xuống.
- Không có, chị hát thôi.
Đợi Tử Minh lui ra rồi Lịch Nhi mới kéo Mạc Thiên Nhật Dạ vào phòng khóa cửa lại.
Cô khoanh tay trước ngực hất cầm khó chịu.
- Anh vào đây bằng cách nào?
Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi bên bàn trang điểm của Lịch Nhi thản nhiên lấy lược chải tóc của mình.
- Em chừa cửa cho…
- Anh có thôi đi không.
Lịch Nhi nắm chặt hai tay thiếu chút nữa đã nện vào đầu hắn, Mạc Thiên Nhật Dạ cười cười chỉ về hướng cửa ở ban công.
- Anh trèo tường, cửa ban công lại không khóa, thấy chồng em giỏi không?
Lịch Nhi tức muốn vỡ mạch máu, cô kéo tay hắn dậy lôi ra ban công chỉ xuống dưới.
- Anh biến khỏi đây lập tức cho tôi, ngày mai tôi sẽ làm thủ tục đơn phương ly hôn.
Nếu anh biết điều thì cùng tôi tới cục dân chính làm cho nhanh gọn.
Mạc Thiên Nhật Dạ dựa vào ban công bứt nút áo của mình tạo thành một thú vui tao nhã, Lịch Nhi cắn môi trừng mắt, hắn cực kỳ dửng dưng.
- Bây giờ anh mà trèo xuống sẽ gieo tiếng xấu cho em, chi bằng cho anh ngủ lại đây một đêm đi.
"Bốp.
Cuối cùng thì Lịch Nhi cũng nhịn không nổi nữa, cô tát mạnh vào mặt Mạc Thiên Nhật Dạ gằn mạnh từng tiếng.
- Biến khỏi cuộc đời của tôi ngay đi, đồ vô liêm sĩ.
Mạc Thiên Nhật Dạ lệch qua một bên, ánh sáng mờ nhạt rọi vào khuôn mặt anh tuấn, hắn không đau, ngược lại còn thấy sảng khoái, nếu trăm ngàn cái tát có thể bù đắp lại những đau khổ mà cô đã phải chịu thì hắn nguyện ở đây cho cô trút giận cả đời.
- Nhà họ Mạc các người xem tôi như miếng giẻ lau chân, Thẩm Quyên