Lịch Nhi bước tới ngồi bên giường bệnh rất lâu mới có thể đẩy âm thanh ra khỏi cổ họng.
- Anh đã đỡ chút nào chưa?
Mạc Cao Ân kéo tay Lịch Nhi đặt lên ngực mình, dù rất mệt nhưng vẫn nói tròn một câu.
- Nó thấy em lại khỏe hơn rồi.
Nếu như bình thường cô sẽ rụt tay lại, sẽ tránh ánh mắt dịu dàng đó của anh nhưng hôm nay cô chỉ cười, xoè bàn tay năm ngón cảm nhận nhịp đập khẽ khàng của trái tim yếu ớt.
Không phải vì cô rung động với anh, mà vì cô sợ một khắc nào đó nó đột nhiên ngừng đập, người con trai êm đềm như nước dừng lại mãi với nụ cười ấm áp ở trên môi.
Mạc Cao Ân giữ bàn tay của Lịch Nhi như vậy thật lâu, bao nhiêu tiếc nuối đọng lại nơi đáy mắt.
Anh đợi ngày cô tốt nghiệp để tỏ bày tình cảm, anh đợi được rồi nhưng cô lại thích một người con trai khác.
Anh lặn lội sang Mỹ chỉ để nhìn cô tan lớp ở giảng đường, đợi cô lấy bằng cử nhân trở về sẽ bất chấp mọi thứ cầu hôn cô, anh cũng đợi được rồi nhưng chiếc nhẫn cô đeo lại là của một người khác.
Hôn nhân của cô không hạnh phúc, cô nói sẽ rời xa hắn ta, anh đợi từng ngày, từng ngày, đợi cô kí tên lên tờ đơn ly hôn để anh có thể theo đuổi cô thêm một lần nữa…ngày đó cuối cùng cũng đến rồi nhưng anh lại sắp giã từ cuộc đời, mãi mãi tiếc nuối về hai chữ "Lịch Nhi."
- Có phải em thấy anh rất vô dụng phải không? Anh nói sẽ bảo vệ em, sẽ bên cạnh em dù có chuyện gì đi nữa nhưng bây giờ anh chẳng khác gì một người tàn phế, còn để em phải lo lắng cho anh.
Mạc Cao Ân không sợ chết, chỉ sợ cuộc đời khắc nghiệt ngoài kia ra sức giày vò Lịch Nhi bé nhỏ mà anh lại không thể che chở cho cô.
Anh không tiếc mạng sống của mình, chỉ tiếc một ngày không thấy cô nữa, anh ở nơi hoàng tuyền lạnh lẽo biết bao nhiêu.
Cuối cùng thì nước mắt cố kìm nén cũng rơi, Lịch Nhi gục đầu lên tay anh khóc như chưa từng được khóc.
Cô tự hỏi mình có gì để được anh yêu nhiều như vậy? Cô xem anh như một người anh trai còn hơn cả ruột thịt, cô là một tấm chiếu rách đã trải cho người khác nằm, còn anh là ánh bình minh rạng rỡ, cô không xứng với anh, cô sợ mình chạm vào sẽ làm bẩn con người anh.
Vậy nên thấy anh vì cô mà đau khổ, cô cũng đau đâu kém gì.
Mạc Cao Ân nuốt nước mắt trả lại cho trái tim đang vì Lịch Nhi mà đập, anh vuốt mái tóc đen dài của cô, lấy một lọn tóc đặt lên đó một nụ hôn thật nhẹ.
Ngoài kia màn đêm giăng lối, những ngã đường vì thế cũng phủ màu đen, là ai nỡ kéo màu tĩnh mịch đó