Lịch Nhi vuốt nhẹ bàn tay lạnh lẽo của Mạc Cao Ân, từ sáng đến giờ anh không ăn gì, cũng không nói gì chỉ nắm tay cô như vậy.
Sự lo lắng của Lịch Nhi bây giờ chia làm hai hướng, một ở Mạc Cao Ân và một ở người đàn ông kia, không biết hắn bây giờ thế nào rồi?
Mạc Cao Ân nâng nhẹ mi mắt nhìn Lịch Nhi, anh không biết vì sao trái tim kia không đến nữa nhưng anh biết sẽ chẳng còn cơ hội nào cho mình nữa.
Vậy nên anh sợ, sợ một lúc nào đó trái tim tật nguyền này ngừng đập anh sẽ xa Lịch Nhi mãi mãi.
Anh áp tay Lịch Nhi lên trên mặt mình khẽ lên tiếng.
- Em đừng bỏ anh có được không?
Lịch Nhi vén tóc mái của anh qua tai nhẹ cười.
- Em sẽ ở đây với anh, sẽ không đi đâu cả, anh ngủ một chút đi.
Ánh đèn ngủ mờ mờ rọi lên khuôn mặt của cả hai người, Lịch Nhi như một bông hoa nhỏ, một bông hoa nở cả ban ngày lẫn ban đêm.
Thật tiếc, anh không phải là Mạc Thiên Nhật Dạ, có thể hít cùng bầu không khí với cô cả một đời.
Mạc Cao Ân khẽ hôn lên tay cô nói như van xin.
- Anh ngủ một chút, lúc anh thức dậy muốn nhìn thấy em đầu tiên.
Cho anh ích kỉ một lần, bởi chẳng còn lần nào để anh giành lấy cô cho riêng mình nữa.
Anh thua cược rồi, ông tơ bà nguyệt đã ném bỏ sợi tơ hồng của anh.
Lịch Nhi gật đầu, cô kéo chăn đắp cho anh, đợi đến khi Mạc Cao Ân ngủ say rồi cô khẽ rút tay mình ra khỏi bàn tay anh.
Anh Cao Ân, em xin lỗi, em chỉ đi một chút thôi, sáng mai em lại đến với anh.
Lịch Nhi mở cửa phòng thật khẽ, cô gõ cửa phòng dành cho người nhà bệnh nhân nói với Từ Mộng Dao một tiếng rồi rời đi.
Lục Viễn nói Mạc Thiên Nhật Dạ đang điều trị tại bệnh viện quân y, đường phố nửa đêm vắng tanh, cô một mình lái xe tới bệnh viện.
Bảo vệ không cho cô vào, bảo cô ngày mai hãy đến.
- Cho cháu vào một chút thôi, chồng của cháu đang điều trị ở bên trong.
- Không được, đây là quy định.
Lịch Nhi thất thần đứng trước cổng, sáng mai cô còn phải đến bệnh viện vì đã hứa với Mạc Cao Ân nhưng cô rất muốn biết tình trạng của Mạc Thiên Nhật Dạ thế nào rồi.
"Tiếng nhạc."
Là Tử Minh gọi tới, khuya như vậy rồi Tử Minh còn gọi cho cô làm gì?
- Chị nghe đây.
- Chị về nhà một chút được không? Tên ác ôn đó mang một mình đầy máu vào nhà chúng ta, bây giờ hắn đang ở trên phòng của chị.
Nói là có thứ muốn đưa cho chị.
Lịch Nhi không đợi Tử Minh nói thêm câu nào, cô nhét vội điện thoại vào túi rồi lái xe về nhà.
Hắn bị thương nặng như vậy sao không trị thương đi còn đến tìm cô làm gì, hắn muốn chết sao?
Suốt cả đoạn đường Lịch Nhi quên cả việc kéo cửa kính lên, cô không hay nước mắt mình bị gió làm cho lạnh ngắt.
Cô nói đã hết yêu hắn rồi sao vẫn lo lắng cho hắn, vẫn quan tâm tới hắn?
Cô biết hắn hơn một nửa thập kỉ, nước mắt rơi vì hắn không biết bao nhiêu lần nhưng giọt nước mắt lần này lại khác hơn bao lần, cô sợ gì vậy? Đang sợ cái gì vậy?
Lịch Nhi hét lên với chính mình, cô tự dặn lòng không được mềm yếu nhưng bây giờ não cô đã nhũn ra vì lo sợ, cô đạp mạnh chân ga chạy hết tốc độ, hắn không sao chứ?
Xe của Tiêu Đằng vẫn còn đậu trước cổng, thấy Lịch Nhi về tới anh vội vã bước xuống xe vịn lấy cửa xe của Lịch Nhi.
- Thiếu phu nhân, Mạc tổng bị thương rất nặng, ngài ấy đòi