Lịch Nhi khựng lại một chút, con ngươi đen khẽ động, Mạc Thiên Nhật Dạ vậy mà lại chịu lùi một bước, thật lạ lẫm.
Cô đeo túi xách không quay đầu nhìn hắn, cứ như vậy đi thẳng ra cửa.
Mạc Thiên Nhật Dạ dõi mắt nhìn theo, cánh cửa đóng chặt lại rồi vẫn không thu lại tầm mắt.
Tử Minh hôm nay trống tiết ở trường, cậu được chị giao phó chăm sóc cho tên ác ma Mạc Thiên Nhật Dạ, cậu xem hắn như kẻ thù kiếp trước chưa bao giờ nói quá hai câu trong một lần gặp, cũng chưa ba giờ tiếp xúc gần gũi với hắn, vậy mà bây giờ phải cho hắn ăn rồi uống thuốc, thật phiền phức.
Tử Minh vào phòng không báo trước, cửa phòng đột ngột mở ra làm Mạc Thiên Nhật Dạ có hơi giật mình, hắn còn tưởng là Lịch Nhi đổi ý quay lại nhưng khuôn mặt xuất hiện khiến hắn có hơi thất vọng.
- Sao vậy? Nếu anh không thích thì tự ăn tự uống một mình đi, tôi cũng không có dư quá nhiều thời gian đâu.
Tử Minh chưa bao giờ kiên nhẫn với Mạc Thiên Nhật Dạ, cứ nghĩ đến chuyện hắn đã làm với chị mình lửa giận trong lòng cậu lại sôi sùng sục lên.
Mạc Thiên Nhật Dạ cũng không thích người khác chăm sóc cho mình nhưng đây là người nhà của cô ấy, hắn tệ bạc với cô ấy cũng như có lỗi với họ.
Hắn thu nhẹ ánh mắt bình lặng nhẹ lên tiếng.
- Bây giờ anh không tiện di chuyển, em giúp anh một chút có được không?
Tử Minh lườm một cái sắc lẹm, khuôn mặt non choẹt trắng nõn đằng đằng sát khí.
Mạc Thiên Nhật Dạ biết Tử Minh là con của vợ sau nhưng cậu ấy vẫn thoáng nét giống Lịch Nhi, nhất là đôi mắt.
Tử Minh cầm chén cháo còn âm ấm, miệng lầu bầu không ngớt.
- Chị hai tốt bụng như vậy làm gì, còn phải tự mình nấu cháo cho anh, kiếp trước chị ấy mắc nợ anh à?
Tâm tình Mạc Thiên Nhật Dạ hơi chấn động, bát cháo này là Lịch Nhi nấu sao? Trước đây cô chưa từng nấu cho hắn ăn một lần nào, Mạc gia không thiếu người giúp việc nên chuyện vào bếp cô không cần động tay, sáng nay cô dậy sớm là nấu cháo cho hắn sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ nâng nhẹ mi mắt hơi dối lòng.
- Anh không biết Lịch Nhi phải xuống bếp vì anh, nếu anh biết anh đã ngăn cô ấy lại rồi.
Thật ra, hắn rất muốn nếm thử vị cháo do chính tay cô nấu, dù chỉ là cháo trắng loãng nhưng chắc chắn sẽ rất ngon.
Tử Minh vẫn chưa thôi bất mãn với hắn, cậu nâng giọng.
- Nếu chị tôi không nấu thì anh lấy gì để ăn, còn giả vờ khách sáo.
Mạc Thiên Nhật Dạ không để tâm những lời dè bỉu của Tử Minh, hắn hơi thắc mắc.
- Để người giúp việc làm cũng được mà, anh không muốn cô ấy vì anh mà chịu cực.
Đây là nói thật.
Tử Minh đặt mạnh chén cháo xuống giường, phẫn nộ lại kéo tới, cậu cũng từng là một công tử con nhà giàu, cho nên Mạc Thiên Nhật Dạ có một doanh nhân giàu có nứt tiếng cậu cũng không quan tâm nhưng hắn dùng cái giọng điệu ta là người có tiền khiến cậu không chịu được.
- Tôn gia chúng tôi không có người giúp việc như nhà họ Mạc nên chị tôi phải tự xuống bếp nấu ăn, nếu anh cảm thấy không vừa miệng thì về nhà mình mà thưởng thức sơn hào hải vị.
Rõ ràng hắn không có ý đó nhưng mỗi câu mỗi từ hắn thốt ra lọt vào tai Tử Minh lại biến thành địch ý.
Nhưng mà Tôn gia bây giờ không còn người giúp việc sao? Hắn cũng quá sơ ý rồi, cứ mãi tìm cách để được cô để ý mà quên mất những chuyện nhỏ nhặt xung quanh cô.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhẹ nhích lên một chút, hắn "rít" khẽ một tiếng, tiếp tục nói.
- Anh thật sự không có ý đó, là anh vô ý không quan tâm đ ến chị của em nhưng sau này anh sẽ chăm lo thật tốt cho cô ấy.
Tử Minh cười khẩy, cây răng khểnh nhỏ lộ ra thêm châm chọc.
- Nếu anh muốn quan tâm chị ấy sau không quan tâm từ trước, lúc Tôn Thị phá sản, cha tôi bị bắt vào tù, chị hai phải chạy lạy khắp nơi xin khuất nợ, một ngày 24 tiếng đồng hồ phải quỳ trước cửa nhà người ta xin họ tha lỗi.
Tôi biết đó là chuyện của nhà họ