Lâm Hựu Thừa lầm bầm nói: "Nhưng cũng đừng câu dẫn người khác tới bên mình."
Lâm Nhĩ Gia sắc mặt lạnh lùng, vừa muốn mở miệng đáp trả, chợt nghe Thiệu Giang Tự kế bên nghiêm nghị nói: "Ăn nói sạch sẽ chút đi."
Khí chất cường thế, mặc dù thanh âm không lớn, chưa nói được vài chữ, lại khiến Tôn Anh chấn động cả buổi cũng không nói thêm được tiếng nào.
Người này khuôn mặt vô cảm, Lâm Nhĩ Gia xoay mặt xem xét, cảm thấy rất lạ.
Lần trước nhìn thấy *gương mặt bài pocket khó gần đến thế, dường như giống với chính mình năm đó khi tỏ tình bị cự tuyệt.
( Poker Face: thường chỉ hành vi của một người trong trò chơi bài bình tĩnh và không có biểu cảm trên khuôn mặt bất kể quân bài mà họ nhận được là tốt hay xấu.
Trong ngôn ngữ hàng ngày, nó được mở rộng để chỉ loại người giữ khuôn mặt vô cảm và không biểu lộ cảm xúc.)
Lúc này xa xa bỗng nhiên có người từ từ chạy đến, Lâm Nhĩ Gia nhìn kỹ, đúng là người cha Lâm Thành Hải của y, vừa đi xong toilet, đến đây tìm mẹ con Tôn Anh.
Vừa thấy Thiệu Giang Tự, Lâm Thành Hải không còn chú ý đến người khác, trực tiếp bước tới cầm tay hắn, "Ai yo, Thiệu tổng Thiệu tổng, ngài cũng tới nghe nhạc kịch a, thật sự là rất khéo.
Chuyện lần trước ngài ít nhiều *mở ba mặt lưới, bằng không công ty nhỏ này của tôi chỉ sợ là muốn giữ cũng khó......!Cám ơn ngài đã nể mặt Gia Gia!"
(网开一面 (Hán Việt: wǎng kāi yī miàn) là một thành ngữ bắt nguồn từ một câu chuyện lịch sử.
Những ám chỉ sớm nhất liên quan đến thành ngữ này đến từ "Sử ký" của Tư Mã Thiên thời Tây Hán.
Ý nghĩa ban đầu của "mở ba mặt lưới" là vua Thành Thang đã gỡ ba trên bốn mặt của tấm lưới do người bắt chim giăng ra, chỉ để lại một bên; đó là một phép ẩn dụ cho sự rộng lượng và lòng tốt, và đối xử khoan dung với người mắc lỗi.)
Tôn Anh cùng Lâm Hựu Thừa đứng ở phía sau Lâm Thành Hải, trợn mắt há hốc mồm nhìn ông hướng về phía nam nhân trẻ tuổi lạnh lùng đứng bên cạnh Lâm Nhĩ Gia vừa gật đầu vừa chắp tay thi lễ, thái độ vô cùng cung kính vạn phần thành kính, bất giác lộ ra biểu cảm khó tin.
Nói tục hơn chút, giống như là đã ăn phải cứt rồi vậy.
Thiệu Giang Tự rút tay ra, nhìn lướt qua Lâm Thành Hải, thản nhiên nói: "Bởi vì tôi đang theo đuổi Gia Gia, ông là cha của em ấy, cho nên số nợ của ông tôi có thể không tính toán đến."
"A? Ngài theo đuổi Gia Gia? Đây......" Lâm Thành Hải trợn tròn mắt, nhìn thoáng qua bên cạnh sắc mặt không tốt lắm của con mình, "Gia Gia nhà tôi có đức độ tài năng gì chứ."
"Gia Gia vô cùng tốt, tôi chỉ lo làm em ấy không được vui." Thiệu Giang Tự hừ lạnh một tiếng, liếc Tôn Anh cùng Lâm Hựu Thừa một cái, "Nhưng hai vị gia quyến của ông, lời nói có phần quá ác độc hà khắc rồi.
Nếu như số tiền tôi giảm bớt vì Lâm tổng, ông chỉ dùng để cung phụng cho hạng người này hưởng thụ cuộc sống, tôi chắc phải cân nhắc chút có nên thu hồi lại lời nói lúc trước không."
"A?" Lâm Thành Hải hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, quay đầu lại liếc vợ con ông ta, "Các người lại thừa dịp tôi không ở đây khi dễ Gia Gia có phải không? Còn thất thần làm gì, mau giải thích!"
Mắt thấy hai mẹ con nhăn nhó hướng Lâm Nhĩ Gia cúi đầu khom lưng, Thiệu Giang Tự khoát tay chặn lại, "Không cần."
Hắn nắm bả vai Lâm Nhĩ Gia, "Không giải thích xin lỗi được thì cũng không không xứng được em ấy tha thứ.
Lâm tổng quản chuyện nhà mình cho tốt, nếu ai dám xúc phạm Gia Gia, tôi sẽ không tha."
Giọng nói trầm xuống, không đợi Lâm Thành Hải phản ứng, hắn ôm vai Lâm Nhĩ Gia, cũng không quay đầu lại, xoay người bước đi.
Lâm Nhĩ Gia thở một hơi, cảm giác khó giải thích đang bao phủ, cảm giác này thực vi diệu, làm cho y nghĩ muốn dựa sát Thiệu Giang Tự một chút, rồi lại vẫn là không dám.
Nhiều năm qua, y dần dần có thói quen đem ác ý trước mặt tiếp nhận nuốt vào trong bụng, vẫn là lần đầu tiên có người đứng ở trước y thay y cản lại mấy lời nói đó.
Nếu Tiểu Lâm Nhĩ Gia mười sáu mười bảy tuổi trải qua hết thảy chuyện vừa nảy, phỏng chừng lại muốn bắt đầu một lòng vì tình yêu.
Trở lại xe, Thiệu Giang Tự cúi người thắt dây an toàn cho Lâm Nhĩ Gia, khoảng cách lui gần, nghe thấy tiểu Omega của hắn ghé vào lỗ tai hắn nho nhỏ nói, hiếm có