"Đương nhiên không đáng!" Bách Thiên Tề phụ họa nói.
"Nhưng hay là anh ấy con mẹ nó có chút thích tôi."
"......"
Lâm Nhĩ Gia nâng cốc một hơi uống sạch, "Rõ ràng biết anh ấy chỉ giả vờ dịu dàng để tìm cách lừa tôi, hôn tôi, chạm vào tâm trí tôi, nhưng có đôi khi tôi còn rất hưởng thụ, thậm chí hối hận năm đó sao lại không dùng sắc dụ dỗ anh ấy, dám chắc sẽ thành công."
Bách Thiên Tề: "Tôi lúc nhỏ cũng chán ghét sự mơ hồ không rõ ràng và xúc động của cậu."
Khi Thiệu Giang Tự chạy tới quán bar, chỉ thấy được Omega nhà mình say nhu chết nằm bò trên quầy rượu, rụt người lại thành hình tròn nhỏ.
Hắn đi qua, nghe thấy người nọ đang nhỏ giọng lầu bầu "Đồ khốn Thiệu Giang Tự".
Bách Thiên Tề đi tới, vỗ vỗ vai hắn, "Tán gẫu mấy câu thôi." Cậu ta từ trong túi lấy ra bao thuốc, "Làm một điếu không?"
Thiệu Giang Tự ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhĩ Gia, vuốt vuốt tóc Lâm Nhĩ Gia, "Không hút thuốc lá, cám ơn."
"Tôi hiện tại kỳ thật một chút cũng không tin tưởng anh đối với Gia Gia là thật lòng." Bách Thiên Tề đi thẳng vào vấn đề nói.
"Tôi......"
"Nhưng tôi biết cậu ấy đối với anh là vạn phần chân thành." Bách Thiên Tề cơ bản không cho Thiệu Giang Tự cơ hội mở miệng, "Cậu ấy thích anh như nghiện m4 túy, cai nhiều năm như vậy, vừa thấy anh xuất hiện thì toàn bộ công sức đã uổng phí.
Anh cho dù không thích Gia Gia, ít nhất không thể phụ lòng cậu ấy, anh hiểu chưa? Anh phải là tất cả của cậu ấy, Gia Gia cũng đã quyết một lòng cho anh, anh không thể có lỗi với Gia Gia."
Cõng Lâm Nhĩ Gia tiến vào nhà, Thiệu Giang Tự một lời không nói đem cơ thể của Tiểu Omega đặt trên sô pha, ngồi xổm xuống cởi giày thay dép cho y, sau đó xoay người đi xuống bếp làm cho y một ly mật ong giải rượu.
Hắn mới vừa múc một muỗng mật ong bỏ vào trong ly, phía sau liền truyền đến vài tiếng bước chân nhẹ nhàng, chầm chậm cứng nhắc đứng ở sau lưng hắn, tựa hồ sợ hãi không dám tiến lên.
Hắn quay người lại, đã thấy Lâm Nhĩ Gia say khước tay víu vào cửa, đứng ở trước cửa phòng bếp.
"Làm sao vậy?" Thiệu Giang Tự đặt đồ trong tay xuống, vài bước đi qua, rũ mắt hỏi.
Lâm Nhĩ Gia ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi muốn ôm ôm."
"Được." Thiệu Giang Tự ngữ khí vẫn bình thường, nhưng biết nghe lời dang hai cánh tay ra, đem tiểu Omega của hắn ôm vào trong lòng.
Sau khi người này uống rượu say nói năng hùng hồn mạnh mẽ, não cũng không đuổi kịp miệng, ngơ ngác mềm mại, thơm thơm ngọt ngọt.
Lâm Nhĩ Gia sửa sang mặt nhỏ đang vùi trong lòng ngự.c hắn, ôm chặt thắt lưng hắn, "Tôi còn nghĩ anh lại không cần tôi nữa."
"Cần." Thiệu Giang Tự hôn khẽ l3n đỉnh đầu y.
"Vậy là tốt rồi." Còn chưa ôm xong, Lâm Nhĩ Gia bỗng nhiên giãy ra khỏi vòng tay hắn, nhỏ giọng la "Vậy tôi đi viết thư tình cho anh", y loạng choạng chao đảo chạy ra khỏi phòng bếp.
Vài phút sau, Thiệu Giang Tự bưng ly mật ong vừa nóng tới, ở thư phòng ngay góc bàn làm việc tìm được tiểu Omega của hắn.
Tin tức tố vị cam sau khi say rượu không kiêng kị tỏa ra đầy trong không khí, ngây ngất lại say lòng người.
May là ở trong nhà, cái này nếu như phóng ra bên ngoài, không biết sẽ đưa tới bao nhiêu Alpha hổ đói.
Lâm Nhĩ Gia sau khi say rượu có điểm cầm bút không vững, nhưng y cắn cắn đầu lưỡi nghiêm túc cúi đầu từng nét lại từng nét viết gì đó.
Thiệu Giang Tự đem nước mật ong đặt lên bàn, cúi người lại gần xem, nội dung trên giấy lại bị Lâm Nhĩ Gia dùng sức che lại.
Hắn dở khóc dở cười, trước hết chỉ có thể đem tiểu Omega say rượu đến hồ đồ ôm lấy, khiên y ngồi trên đùi mình, dựa sát vào lồng n.gực hắn, nhìn y đem nước mật ong ừng ực uống cạn.
Từ đầu đến cuối, Lâm Nhĩ Gia đều