Buổi chiều cùng ngày, trên sân bóng rổ phía sau khu phòng học, Thiệu Giang Tự vừa chơi bóng rổ xong, đã bị Lâm Nhĩ gia sôi nổi hoạt bát chặn đường.
"Thiệu Giang Tự!" Lâm Nhĩ Gia cười khanh khách, "Hôm nay là sinh nhật em, anh chúc em một câu sinh nhật vui vẻ đi."
Thiệu Giang Tự lau mồ hôi, ngữ khí bình tĩnh, "Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn!" Lâm Nhĩ Gia vui vẻ nói, "Vậy buổi tối anh đến ăn sinh nhật em được không? Sinh nhật năm ngoái anh cũng trải qua với em mà."
"Tôi trải qua sinh nhật với cậu?"
"Đúng rồi, ở nhà sách." Lâm Nhĩ Gia nghiêm túc gật đầu, "Ngày đó chúng ta lần đầu gặp nhau, là sinh nhật của em."
Vốn nghĩ đến Thiệu Giang Tự lạnh lùng cự tuyệt, Lâm Nhĩ Gia đã hoàn thành tốt giữ vững tâm lý, không nghĩ rằng khuôn mặt pocker kia sau một lúc lâu trầm ngầm, liếc y một cái, "Đêm nay tổ chức ở đâu."
Lâm Nhĩ Gia mừng rỡ, vội vàng trả lời không ngừng nghỉ: "Buổi tối bảy giờ, nhà hàng tây Thái Tây Kỳ, phòng 213.
Em chờ anh, muộn tí cũng không sao."
Thiệu Giang Tự gật gật đầu, "Được."
Kết quả trong tối hôm ấy, Lâm Nhĩ Gia ngồi trong phòng đợi cả đêm, đến cuối cùng thời gian thật sự quá muộn, y đuổi tất cả anh em về nhà, chính mình gọi hai ly rượu, thanh toán hóa đơn, quay về phòng tiếp tục đợi.
Cả buổi tối y trong lòng lo lắng Thiệu Giang Tự sao lại không đến, đồ ăn sau cùng cũng không còn mấy miếng, vỏ chai rượu trước mặt được xếp thành một hàng dài.
May mắn đây là phòng riêng được đặt trước, cũng may nhà hàng này mở xuyên đêm, không ai phát hiện y một mình mất mác, cũng không có người tiến vào đuổi y đi.
Lúc sau y uống rượu đến bất tỉnh, hoàn hảo hơn là lão Lâm đêm hôm khuya khoắt kết thúc tiệc xã giao vội chạy đến đem y về nhà, coi như là cha y vẫn có trách nhiệm.
Bằng không có thể sẽ đáng buồn lắm, y trong tiệc sinh nhật vui vẻ nhất, hân hoan nhất, lòng dạ mong chờ nhất, thì lại bị người mình thích cho leo cây.
Bất quá y lúc ấy cũng không trách Thiệu Giang Tự, chỉ là thất vọng khổ sở mà thôi.
Ngày hôm sau nghe được người nọ nói với y câu "Thực xin lỗi", y lập tức tha thứ, trong lòng bắt đầu chủ động bào chữa cho đối phương—— dù sao Thiệu Giang Tự không thích y, không thích đương nhiên không muốn đi sinh nhật y, thất hứa cũng là chuyện bình thường.
Nhớ lại chuyện quá khứ, ít nhiều có điểm không được tự nhiên, Lâm Nhĩ Gia nặn ra nụ cười, "Tới chỗ này để làm chi?"
Thiệu Giang Tự khóa kỹ xe, đi qua tự nhiên nắm tay y, "Đến chúc mừng kỷ niệm năm mươi ngày kết hôn, nhân tiện đền bù sinh nhật cho em.
Năm nay lúc sinh nhật em, em vẫn chưa gả cho anh."
"Cái gì gả cho anh hả....." Lâm Nhĩ Gia bĩu môi, "Đó là em cưới anh."
Đi vào phòng 213 giống lúc trước, Lâm Nhĩ Gia ngoài ý muốn thấy, ở giữa trung tâm bàn ăn, giữa ánh nến lãng mãn, rõ ràng bày ra một cái bánh kem ba tầng xa xỉ.
Giống như năm đó em trai Lâm Hựu Thừa đem bánh sinh nhật Lâm Thành Hải cho y ném vào thùng rác, nhiều năm như vậy qua đi, sinh nhật y cũng không ăn bánh kem, thậm chí sau lớp mười một năm ấy bị cho leo cây, Lâm Nhĩ Gia cũng không làm sinh nhật nữa.
Y nhớ rõ Lâm Hựu Thừa năm đó khoe khoang với y thế nào—— bánh kem cha mẹ đặt đều là bánh sinh nhật ba tầng, mà Lâm Thành Hải đặt cho Lâm Nhĩ Gia chỉ có một cái bánh nhỏ.
Y không để ý Lâm Thành Hải cho y bánh sinh nhật lớn hay nhỏ, y cũng không nghĩ muốn cùng Lâm Hựu Thừa ấu trĩ so đo, nhưng đứng ở cân tiểu ly mất đi trọng lượng, từ khoảng khắc kia, y