Ví dụ như Lâm Nhĩ Gia viết rằng muốn cho Thiệu Giang Tự nếm thử sủi cảo chiên trước cổng trường học, lần đó Thiệu Giang Tự liền đặc biệt mua về cho y, bất đắc dĩ yêu cầu y đút mình ăn một cái.
Lúc ấy Lâm Nhĩ Gia còn cảm thấy được thập phần quái lạ.
Ví dụ như Lâm Nhĩ Gia năm đó muốn cùng Thiệu Giang Tự đi nghe nhạc kịch, Thiệu Giang Tự liền đặt hai vé, dẫn y đi nghe.
Ví dụ như kỷ niệm năm mươi ngày kết hôn, Thiệu Giang Tự tặng Lâm Nhĩ Gia bánh kem ba tầng và hoa hồng sâm panh; lại ví dụ như Lâm Nhĩ Gia muốn xem pháo hoa, muốn thả đèn Khổng Minh, Thiệu Giang Tự cũng thật sự lén lút làm được.
Tiểu Lâm Nhĩ Gia mười bảy tuổi hồn nhiên chân chất lập kế hoạch muốn rằng mặt trên cùng đèn Khổng Minh viết tên của Thiệu Giang Tự, làm cho ông trời nhìn thấy sự yêu thích của y, phù hộ Thiệu Giang Tự mọi chuyện đều tốt đẹp.
Hắn cuối cùng cũng không làm được, cũng dần dần không cố ý đem thứ liên quan về mình quẳng ra sau đầu.
Nhưng người này, Lâm Nhĩ Gia cũng không thể thực sự quên được hắn, sinh nhật mười tám tuổi ngày đó, hắn đã chạy đến cùng y ngắm pháo hoa, cũng đã vì y thả đèn Khổng Minh, trên đèn còn ghi hẳn dấu cộng lớn.
Đó là Thiệu Giang Tự đang chúc Lâm Nhĩ Gia sinh nhật vui vẻ, khiến ông trời có thể nhìn thấy sự yêu thích của hắn, có thể phù hộ quả cam nhỏ của hắn mọi chuyện suôn sẻ tốt đẹp.
Tiểu Lâm Nhĩ Gia lúc đó đang chống cằm ngồi bên cửa sổ lớp học y vừa chuyển đến, ở vị trí có góc nhìn tốt nhất, trong ánh mắt xinh đẹp phản chiếu ánh sáng chói rực của pháo hoa.
Y không biết này là ai làm, nhưng tâm tình cũng tốt lên hắn.
Mà Thiệu Giang Tự phong trần mệt mỏi từ Bắc Thị chạy đến Giang Thị, khi đó đang đứng dưới lầu, cùng y ngẩng đầu xem pháo hoa.
Mặc dù người ước nguyện và người thực hiện ước nguyện cũng chả gặp mặt nhau lần nào, nhưng cả hai quả thật chính xác đang trong cùng một thời khắc xem pháo hoa.
Thiệu Giang Tự thân người cao gầy đứng trên sân tập, nhìn về phía ánh sáng rực rỡ trên bầu trời, nói: "Lâm Nhĩ Gia, sinh nhật vui vẻ."
Lòng tràn đầy thỏa mãn cùng tình yêu đối với y.
Sau này đã biết hết toàn bộ chân tướng, Lâm Nhĩ Gia trong đầu sẽ luôn nhịn không được suy nghĩ về Thiệu Giang Tự trong mấy năm nay, im thin thít ngồi trong góc phòng nhìn Thiệu Giang Tự.
Từ lúc bọn họ kết hôn tới nay, lái xe trong nhà cũng trở nên rảnh rỗi.
Bởi vì Thiệu Giang Tự thích cùng Lâm Nhĩ Gia ở một chỗ, chỉ cần có thời gian liền đích thân lái xe, đưa đón y đi làm.
Sáng nay, khi Thiệu Giang Tự như mọi ngày tiến gần thắt dây an toàn cho y, Lâm Nhĩ Gia ngồi ghế phó lái nội tâm có muôn vàn xúc động ngẩng mặt lên, hôn miệng hắn cái chụt.
"Em chủ động như vậy là muốn thử thách anh sao." Thiệu Giang Tự biết thời biết thế nhẹ nhàng hôn y, thấp giọng nói "Đây là ở trên xe, lát nữa còn phải đi làm."
"Gì chứ......" Lâm Nhĩ Gia xấu hổ, ngượng ngùng đẩy hắn ra, "Em không phải không an phận, chỉ đơn giản muốn hôn anh một chút thôi mà, anh ăn nói nhảm nhí!"
Thiệu Giang Tự ngồi thẳng, sờ sờ mái tóc mềm mại của người yêu, "Lại thẹn thùng."
Lâm Nhĩ Gia: "......"
"Rất đáng yêu.
Anh thích."
"......" Lâm Nhĩ Gia đấm nhẹ hắn một cái, "Đừng nói nữa, đáng ghét."
Xe rốt cục cũng thuận lợi lái đi, thật sự không có bất kỳ vở kịch người lớn nào xảy ra.
Bầu không khí trong xe rất tốt, cả hai cũng không như trước ngơ ngác nhìn nhau không nói lời nào.
Lâm Nhĩ Gia tùy ý xoay xoay đùa nghịch nhẫn cưới trên ngón áp út, ngọt