"A Triết!"
"Ông đến đây làm gì?" Hạ Triết lạnh nhạt: "Mẹ tôi không có ở nhà, ông không cần đến đây diễn kịch!"
"A Triết, bố đến thăm con, con lại nói chuyện với bố như vậy sao?"
Bố của Hạ Triết - Dương Hải Lâm buồn bã hỏi.
Dương Hải Lâm là một người ở tuổi ngũ tuần, gương mặt già nua và mái tóc đen cũng đã bạc màu theo năm tháng.
"Tôi đã nói nhiều lần, ông không xứng làm bố của tôi.
Tôi cũng không có nhiều thời gian ở đây cùng ông diễn kịch phụ tử tình thâm!" Hạ Triết cáu gắt.
Mỗi lần nhìn thấy Dương Hải Lâm là mỗi lần hắn nhớ đến quãng thời gian cơ cực của mẹ Hạ.
Từ sau khi hắn chào đời, mẹ Hạ luôn đối mặt với những kỳ thị, đàm tiếu chung quanh, ông bà ngoại vì chuyện này đành khuyên mẹ Hạ đi nơi khác sinh sống.
Hai mẹ con hắn lưu lạc khắp nơi thời gian rất dài, tính đến nay đã gần hai mươi năm, dù thi thoảng vẫn về quê thăm viếng nhưng lời gièm pha không vì thời gian mà xóa nhòa, trái lại càng lúc càng thêm nhiều điều tiếng.
Trước kia mẹ Hạ là dạng phụ nữ nhiều người ao ước cưới về, sau khi quen Dương Hải Lâm thì mang tiếng xấu.
Dương Hải Lâm và mẹ Hạ là người cùng quê, khi xưa ông ta rất nghèo khổ, không chăm chỉ làm ăn, suốt ngày rượu chè bết bát.
Quen được mẹ Hạ, tuy rằng cũng có thay đổi nhưng vẫn chứng nào tật nấy, cuối cùng còn lừa gạt mẹ Hạ một số tiền rồi bỏ đi.
Mẹ Hạ vẫn một lòng chờ đợi, thậm chí chưa từng nói xấu ông ta một lời nào, trong mấy năm ông ta đi mất, không biết bằng cách nào có thể quen được tiểu thư nhà giàu, trở thành người phú quý.
Thực ra ông ta rất có tài, sản nghiệp là do ông ta gầy dựng, ngày xưa tuổi trẻ bồng bột, ông ta mới không chăm chỉ làm ăn.
Mặc dù lúc đầu ông ta có mượn nhà vợ một ít nhưng đã trả lại, chỉ duy nhất đối với mẹ Hạ là còn thiếu nợ mà thôi.
Hạ Triết vô cùng căm ghét.
"A Triết, bố biết con oán hận bố, bố cũng không có tư cách cầu xin con tha thứ nhưng bố thật lòng quan tâm đến con.
Nếu biết năm đó mẹ con mang thai con, thì bố đã không cầm tiền của mẹ con ra đi." Dương Hải Lâm giải thích.
Lời ông ta nói là sự thật, không có chút dối trá nào, nhưng hiển nhiên là Hạ Triết không tin.
Hắn không muốn nghe thêm lời nào của Dương Hải Lâm nữa liền quay người loạng choạng muốn vào nhà, cơn sốt lại đột ngột phát tác khiến cho đầu óc hắn quay cuồng suýt té ngã.
"Đừng đụng vào tôi!"
Hạ Triết quát lớn đồng thời hất tay Dương Hải Lâm đang đỡ lấy hắn ra.
Hắn không nương tay, lực dừng rất mạnh, dù đang bệnh nhưng với sức thanh niên vẫn hơn sức của người trung niên, Dương Hải Lâm lui ra mấy bước thiếu chút nữa ngã quỵ, hộp giữ nhiệt ông ta cầm theo cũng rơi xuống đất, cháo bên trong vươn vãi ra ngoài.
"Hạ học trưởng, xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạch Ngưng Yên chạy vội đến đỡ lấy Dương Hải Lâm rồi nhìn đến Hạ Triết đang rất tức giận kinh ngạc hỏi.
Theo như những gì cô