"Lớn rồi còn chơi búp bê sao?"
Hà Phương Hoa ngó qua chiếc hộp quà Dương Khởi đưa cho Bạch Ngưng Yên cười mỉa.
"Liên quan đến cậu à?"
Bạch Ngưng Yên nhướn mày đáp, đối với chuyện Hà Phương Hoa luôn thích gây rối cô đã không còn lạ, mồm miệng của cô ta không có lúc nào là nói được lời tốt đẹp.
Bây giờ cô cũng lười để ý hay là tranh cãi với cô ta.
Bạch Ngưng Yên nhìn ngắm con búp bê một lúc, con búp bê này có vẻ gì đó rất giống cô, dù không biết ai tặng nhưng đây hẳn là người có lòng.
Xung quanh ai cũng bàn tán là Dương Khởi đang tự biên tự diễn nhưng cô thừa biết, hắn sẽ không tặng cho cô búp bê ấu trĩ như thế này đâu.
Làm bạn với hắn bao nhiêu năm, cô có sở thích gì, hắn còn không biết sao? Cô vốn không thích mấy con búp bê yểu điểu.
Hơn nữa, ngoại trừ lúc sinh nhật, Dương Khởi sẽ không tùy tiện tặng quà.
"Chị, chuyện gì vậy?"
Bạch Thanh An hét lớn khi con búp bê được Bạch Ngưng Yên cầm lên đột ngột bị rơi đầu, bên trong cái đầu búp bê đó toàn là máu, còn có giòi bọ, chỗ đặt con búp bê trong cái hộp cũng thấm đẫm một màu đỏ, lúc này, mùi tanh nồng nặc bốc lên, Bạch Ngưng Yên vội vàng bỏ con búp bê xuống.
"Dương Khởi?"
"Bình tĩnh, để tôi xem!"
Dương Khởi trấn an khi Bạch Ngưng Yên hốt hoảng nhìn mình, hắn cầm lại con búp bê xem xét, dưới lớp váy, thân của búp bê có rất nhiều vết dao khứa, mỗi chỗ đều có máu, cũng có giòi, cái hộp đựng bên dưới có một ngăn trống được phủ lên tầng giấy mỏng độn vụn giấy, trong lớp giấy vụn kia có túi máu nhỏ bị rò rỉ, khi Dương Khởi cầm lên, máu vẫn nhiễu từng giọt, không có dấu hiệu đông lại, hắn không biết đây có phải máu người hay không, tuy nhiên trong máu có trộn chất chống đông là sự thật.
Dương Khởi từng xem qua một chương trình khoa học nói về chuyện này, trong vài phim trinh thám cũng có nhắc đến.
"Tôi sẽ báo chuyện này với giáo viên, Yên Yên cậu đừng sợ, chắc chỉ là trò đùa của ai đó thôi!"
Dương Khởi để tất cả đồ lại vào cái hộp rồi lấy trong túi quần bịch khăn giấy sau đó lau sạch tay, thật ra ai ai cũng biết đây không phải trò đùa, đây là cảnh cáo, chẳng qua vì không muốn lớp học bị loạn nên phải nói là trò đùa.
Dù trong lớp không thích Bạch Ngưng Yên thì họ cũng không muốn cô phải lo lắng sợ hãi.
Chính vì vậy sau lời nói của Dương Khởi, mọi người đều tán đồng.
"Đùa? Ha ha, Dương Khởi, cậu biết cách trấn an người khác quá đấy!" Hà Phương Hoa cười lớn, sắc mặt cô ta bây giờ đang vô cùng thỏa mãn, cô ta bước đến gần, cầm cái đầu con búp bê vuốt ve: "Đây rõ ràng là có người không thuận mắt cô ta, muốn cô ta cút khỏi trường, trò đùa cái gì chứ, người có não đều biết đây không phải đùa, bản thân cô ta cũng vậy!"
Hà Phương Hoa lại nói tiếp: "Bạch Ngưng Yên, cô xem, con búp bê này có giống cô không? Rất giống đó nha!"
Tiếng cười của Hà Phương Hoa càng lớn, cô ta vô cùng thõa mãn, dù không phải cô ta làm nhưng chỉ cần Bạch Ngưng Yên khó chịu là cô ta đã thấy mãn nguyện.
Trong đầu Hà Phương Hoa nhớ đến lời đề nghị của người đã gặp hôm trước, tuy rằng cô ta còn chưa trả lời nhưng có vẻ người đó đang làm cho cô xem ý muốn loại bỏ Bạch Ngưng Yên ra khỏi trường học, cái này Bạch Ngưng Yên xứng đáng nhận lấy.
"Cậu không nói, không ai bảo cậu câm đâu!" Đỗ Kim Chi gắt gỏng.
"Tôi cứ thích nói đấy, thì sao? Bạch Ngưng Yên, đáng đời cô, đáng đời cô!"
Hà Phương Hoa càng cười càng trở nên quỷ dị, thậm chí còn có phần ghê rợn, mọi người trong lớp bất giác lạnh người, cô ta bình thường có ghét Bạch Ngưng Yên, có kiêu căng đến đâu cũng không như hiện tại.
Dương Khởi, Bạch Ngưng Yên và Bạch Thanh An im lặng, Bạch Thanh An nắm lấy tay chị gái, bàn tay của chị cô lạnh ngắt, chứng tỏ con búp bê kia phần nào tác động được vào tâm lý của chị gái cô.
Ngày đầu tiên Bạch Thanh An đến trường đã gặp phải điều kì dị.
Bạch Ngưng Yên chôn chân tại chỗ, nếu nói không sợ là đang gạt người khác, ngay khoảnh khắc cái đầu con búp bê rơi xuống, trái tim cô muốn nhảy ra ngoài, sau đó còn có cả máu và giòi bọ, cô càng hoảng sợ.
Bạch Ngưng Yên bỗng dưng nhớ tới hôm qua Hạ Triết mấy lần nhìn cô như muốn nói gì đó lại thôi, lẽ nào hình nộm hôm qua cũng liên quan đến cô sao?
Nghĩ vậy, Bạch Ngưng Yên giằng tay ra khỏi tay Bạch Thanh An sau đó chạy thật nhanh lên tầng trên, cô phải đến lớp của Hạ Triết để hỏi cho rõ.
Lớp của Hạ Triết cách lớp của Bạch Ngưng Yên hai tầng, không quá xa để cô đến đó trước khi giáo viên đến, tiếng chuông vào học đã điểm.
Bạch Ngưng Yên thở dốc, cô vịn vào cửa lớp, bàn tay dính máu chưa được lau sạch nên khi thấy tay cô dính đầy chất lỏng đó, thành viên lớp mười hai đều kinh hãi.
Bạch Ngưng Yên mặc kệ bọn họ, cô chạy nhanh đến chỗ của Hạ Triết nắm lấy vai của hắn gấp gáp:
"Hạ học trưởng, em có chuyện muốn nói với anh!"
"Ngưng Yên, em xảy ra chuyện gì vậy? Sao tay em lại dính máu?"
Bạch Chính Nam ở bên cạnh lên tiếng