Hình nộm được đặt ở nhà kho nguyên vẹn, trong bóng tối âm u, nơi này đầy bụi bặm do không được quét dọn, các công tắc bóng đèn cũng đã hỏng từ lâu, lúc này chỉ có ánh đèn yếu ớt từ điện thoại đủ soi sáng cục bộ.
Bạch Ngưng Yên đi theo Hạ Triết, cô bám sát hắn để không bị bỏ rơi.
"Đến rồi!" Hạ Triết nhẹ giọng.
"Đây...!đây là..."
Bạch Ngưng Yên sợ sệt.
Vốn đã chuẩn bị tâm lý để đối diện với con búp bê mang gương mặt của mình, tuy nhiên khi đối diện thực tại, cô không thể nào giữ được bình tĩnh, sự sợ hãi trong lòng dâng lên cuồn cuộn, cô nắm chặt khuỷu tay Hạ Triết, con búp bê kia vẫn đầy máu, khóe miệng hình như đang cười, so với con búp bê nhỏ càng thêm kinh dị.
"Chúng ta ra ngoài được không?"
Bạch Ngưng Yên ngó qua một cái sợ sệt hỏi.
Có cho thêm tiền cô cũng không muốn ở nơi âm u này nhìn hình nộm khỏa thân có gương mặt của mình thêm phút giây nào nữa.
"Được!"
Hạ Triết đồng ý.
Hắn đỡ cô đi ra ngoài, cơ thể cô đang run lên bần bật, sớm biết hình nộm kia dọa đến cô nhưng hắn vẫn đồng ý đưa cô đi xem, có phải hắn sai rồi không? Bạch Ngưng Yên là nạn nhân trong chuyện này, để cô trải nghiệm thêm cảm giác sợ hãi thì liệu có làm cho cô ám ảnh hơn không? Thật sự là thất sách quá.
Ánh sáng mặt trời chói lọi, Bạch Ngưng Yên ngồi phịch xuống đất ngay khi ra khỏi nhà kho.
Nhà kho này đã lâu không được sử dụng, không hiểu gì nguyên nhân gì nó chỉ dùng chứa đồ vật bỏ đi, hoặc đồ vật cấm.
Chính vì vậy nơi này vô cùng hoang vắng, không quá cần thiết sẽ không có ai đến đây.
Bạch Ngưng Yên bỗng dưng bật khóc, hệt như lời Đỗ Kim Chi đã nói, đây rõ ràng là có người muốn cảnh cáo cô, nhưng cảnh cáo cô vì chuyện gì? Vì chuyện theo đuổi Hạ Triết? Hay do cô quấn lấy Dương Khởi? Hoặc là quá thân với Bạch Chính Nam? Cô đột ngột nhận ra ba nam thần của trường dù trực tiếp hay gián tiếp đều dính dáng với cô, như vậy không bị người ta ghét mới là chuyện lạ.
"Em ổn chứ? Có cần về nhà nghỉ ngơi không?" Hạ Triết ôn tồn hỏi.
Hắn khuỵu một gối bên cạnh Bạch Ngưng Yên, người luôn không biết sợ cuối cùng cũng bị dọa cho phát khóc.
"Có, có, em muốn về nhà, Hạ học trưởng em muốn về nhà, em muốn nghỉ học...!em..."
"Em bình tĩnh lại." Hạ Triết trấn an: "Chỉ nghỉ học hôm nay, tôi đưa em về nhà, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ rồi cho em câu trả lời thỏa đáng!"
"Vâng!"
Bạch Ngưng Yên ngoan ngõan, cô muốn đứng lên nhưng đôi chân bây giờ đã mềm nhũn, bao nhiêu gắng gượng đều tan biến khi thấy hình nộm trong nhà kho.
Đây là lỗi của cô, không thể trách người khác, là cô một mực muốn đi xem cơ mà, tự làm thì nên tự chịu.
"Tôi cõng em!" Hạ Triết đưa lưng đến trước mặt Bạch Ngưng Yên nói.
"K...!Không cần đâu...!em có thể tự đứng lên..." Bạch Ngưng Yên từ chối, vừa thử đứng