Mẹ Hạ là một người phụ nữ xinh đẹp, tuy đã có tuổi nhưng nhan sắc không hề bị thời gian làm cho phai nhạt.
Mẹ Hạ có mái tóc dài được búi cao, dáng người thon gọn, lần đầu tiên gặp mẹ Hạ, Bạch Ngưng Yên không khỏi thầm khen ngợi.
Cô luôn cho là mẹ của mình là người phụ nữ xinh đẹp khi ở tuổi trung niên nhưng khi nhìn thấy mẹ của Hạ Triết, cô phải dẹp ngay suy nghĩ đó.
"A Triết!" Mẹ Hạ vui vẻ đi đến gần Hạ Triết: "Đến đây sao không nói với mẹ? Con mang cả bạn gái đến à? Cô bé đáng yêu quá!
"Cháu chào cô, thật ra cháu không phải là bạn gái của Hạ học trưởng, từ khi đến đây mọi người hình như đã hiểu lầm rồi!" Bạch Ngưng Yên cười gượng giải thích.
"Chào cháu, cô bé đáng yêu thế này mà con không theo đuổi à? Mẹ biết con rất chú tâm vào việc học nhưng bỏ chút thời gian ra để yêu đương sẽ làm cuộc sống tẻ nhạt của con thêm đặc sắc!" Mẹ Hạ gỏa vờ không vui nói với Hạ Triết.
"Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh nữa, cô ấy sẽ xấu hổ!" Hạ Triết chầm chậm lên tiếng: "Con phụ đạo cho cô ấy, gần đây cô ấy gặp vài chuyện, con không muốn ảnh hưởng đến việc cô ấy học tập nên mới đưa cô ấy đến đây giải trí."
"Còn nói là không phải bạn gái, trước giờ con đối với bạn nữ khác có ân cần như vậy không? Lần nào đến đây cũng là A Nam đi với con, không thì cả đám bạn, riêng lẻ thế này thì cô bé là lần đầu tiên, thôi hai đứa không cần bao biện, mẹ không cấm hai đứa yêu đương, nên cứ phát triển mối quan hệ tiếp nhé.
Nếu có thể thì sau khi tốt nghiệp đại học liền kết hôn sinh con..."
Mẹ Hạ càng nói càng đi xa khiến cho Bạch Ngưng Yên cực kỳ xấu hổ cúi gầm mặt xuống.
Quan hệ giữa cô và Hạ Triết còn không phải bạn bè, làm sao có thể nói đến chuyện kết hôn sinh con chứ? Mẹ Hạ nhiệt tình thế này làm cô cảm thấy quá ái ngại.
"Mẹ, mẹ nói đi đâu vậy? Con và Ngưng Yên không có quan hệ yêu đương, cũng không có gạt mẹ, cô ấy là con gái, mẹ nói như vậy sẽ làm cô ấy không dám theo con học tập đó.
Thiệt là, mẹ không phải đến biểu diễn sao? Mẹ mau đi đi." Hạ Triết đau đầu nói.
"Nghịch tử này, mẹ chỉ nói có mấy câu đã muốn đuổi mẹ đi, con gái, con xem thằng nghịch tử này đối xử không tốt với cô chút nào cả, nếu đã không có gì với nó thì tốt nhất đừng yêu nó, kẻo con sẽ khổ đấy!" Mẹ Hạ vờ ủy khuất: "Anh đuổi tôi chứ gì? Được tôi đi cho anh vừa lòng."
Nói rồi mẹ Hạ liền quay lưng bỏ đi, Bạch Ngưng Yên bỗng nhiên cảm thấy mẹ Hạ thật đáng yêu.
Hạ Triết như đọc được suy nghĩ của Bạch Ngưng Yên mở miệng: "Nếu em cảm thấy mẹ tôi đáng yêu và muốn tôi đi dỗ dành bà ấy, thì em nên xác định thời gian sắp tới bà ấy sẽ xem như con dâu."
"..." Bạch Ngưng Yên: "Em đâu có..."
"Tốt nhất là không nên có,