Sân thượng lộng gió, hôm nay Hạ Triết muốn tìm một nơi yên tĩnh để nằm ngủ, mấy ngày hôm nay không bị Bạch Ngưng Yên quấn lấy hình như có chút không quen.
Sau chuyện tỏ tình, Bạch Ngưng Yên không xuất hiên trước mặt hắn nữa, ban đầu, hắn cũng không để ý đến.
Nhưng mấy ngày này hắn đột nhiên thấy trống vắng, dường như cuộc sống thiếu chút gì đó.
Hạ Triết cảm thấy mình điên rồi, người mà hắn từng cho là phiền phức bây giờ không làm phiền nữa lẽ ra hắn phải thấy thoải mái mới đúng.
Hạ Triết mang theo tâm trạng phức tạp, hắn đẩy cửa sân thượng, cảnh tượng đầu tiên hắn thấy không phải là sân thượng trống rỗng, mà là Bạch Ngưng Yên đang ngồi chăm chỉ học tập.
Hạ Triết còn cho rằng mình hoa mắt, hắn dụi mắt mấy lần, hình ảnh của Bạch Ngưng Yên vẫn nguyên vẹn, hắn không hề nhìn lầm hay bị ảo giác.
Hạ Triết chần chừ không tiến tới, hắn bỗng hoài nghi Bạch Ngưng Yên có siêu năng lực, cô biết hắn sẽ lên sân thượng nên chờ sẵn có phải không? Lần này không như những lần trước, Hạ Triết đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Hạ Triết yên lặng quan sát, Bạch Ngưng Yên giống như không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cô cặm cụi làm bài, thỉnh thoảng còn vì gặp bài tập khó mà gãi đầu suy nghĩ, bộ dạng lúc này của cô, hắn chưa bao giờ được thấy.
Bỗng nhiên cảm thấy có chút mới mẻ.
Hạ Triết đi đến gần, hắn không cố ý đi nhẹ nhưng Bạch Ngưng Yên vẫn không chú ý, hắn lẳng lặng nhìn Bạch Ngưng Yên từ phía sau, cô đang đau đầu với bài tập vật lý và hóa học.
"Chỗ này em làm sai rồi."
Hạ Triết không nhịn được lên tiếng.
Đây là những bài tập vận dụng cơ bản, lên lớp nghe giảng rồi áp dụng công thức là ra, Bạch Ngưng Yên đến cái cơ bản cũng làm không đúng, hình như cô đã hoàn toàn mất căn bản của môn học.
"Hạ học trưởng sau anh lại ở đây? Không phải anh theo dõi em đó chứ?"
Bạch Ngưng Yên hốt hoảng đánh rơi sách vở, nhìn thấy Hạ Triết, cô vô cùng lúng túng không biết vì sao hắn lại ở đây?
"Em không theo dõi tôi thì thôi, tôi sẽ theo dõi em à? Em cho rằng em rất có sức hút?"
Hạ Triết ngồi xuống bên cạnh nhìn Bạch Ngưng Yên nhướn mày hỏi lại.
Thật ra hắn không nghĩ đến cô sẽ có phản ứng này, ban đầu hắn đã mường tượng cô sẽ vui vẻ như mọi khi gặp hắn.
"Em rất xinh đẹp, vô cùng có sức hút!"
Bạch Ngưng Yên đáp.
Trước giờ cô vẫn tự tin vào dung mạo của mình, chính vì thế nên cô cho rằng khi được người đẹp theo đuổi, Hạ Triết sẽ dễ dàng gục ngã, nhưng sự thật đã chứng minh cô đã sai với suy nghĩ đó.
"Tự luyến ít một chút đi."
Hạ Triết liếc xéo, hắn bỗng liên tưởng đến Bạch Chính Nam, tên bạn đó cũng thường tự tin vào nhan sắc của mình, tự đề cao dung mạo đến mức buồn nôn.
Về khía cạnh nào đó, hai người này có vẻ giống nhau.
"Em nói sự thật sao lại bảo em tự luyến?"
Bạch Ngưng Yên không đồng tình hỏi.
"Em rất tự luyến." Hạ Triết nói, hắn nhặt giúp cô sách vở, sau đó lại nói: "Đang làm bài sao? Có muốn tôi chỉ em không?"
"Không dám làm phiền học bá như anh."
Bạch Ngưng Yên cụp mắt, trước đó bị hắn từ chối đau lòng như vậy, cô còn chưa hồi phục đâu.
Đã hạ quyết tâm không để ý hắn nữa chỉ chuyên tâm vào việc học thì cô không thể bị lay động.
Mặc dù được học bá giúp trong việc học là rất tốt nhưng khi ở gần Hạ Triết, tim cô cứ đập loạn lên làm sao mà học được.
Đổi lại bên cạnh là Dương Khởi chắc chắn cô đã không từ chối.
"Vì tôi là học bá không phải càng tốt sao? Hay em muốn người dạy là người khác? Hình như em quen thân với Bạch Chính Nam nhỉ? Hắn ta không dạy em được đâu, thành tích học của hắn rất kém."