Phần đông người thuộc bộ Hành Động Đặc Biệt mà nghe thấy đề nghị “Dẫn theo Đường Tầm An cùng đi làm nhiệm vụ” này thì chắc hẳn nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Bởi chỉ cần nội dung nhiệm vụ không thái quá, được chung đội với Đường Tầm An là tỉ lệ tử vong phải giảm ít nhất 30% rồi.
Hệ thống khái quát nâng cao hành vi của Đường Tầm An: [ Thẻ SSR tự đưa mình tới tận cửa cho cậu rút miễn phí.
]
Mặc dù không chơi trò chơi rút thẻ nhưng Lục Ngôn vẫn hiểu sơ sơ thẻ SSR là gì.
Cuộc sống từ bé đến lớn của anh luôn rất thảm, đặc biệt là khi Lục Thành chưa bị bắt đi.
Song vì định luật bảo tồn may mắn nên Lục Ngôn rất hay bắt được vận may ở những phương diện sinh hoạt khác.
Ví dụ như mua vé số thì chắc chắn sẽ trúng tiền thưởng mấy trăm đồng; ra ngoài gặp trời mưa chắc chắn sẽ có người đưa ô; ngay cả lên WeChat cũng trúng voucher giảm giá 100% rất nhiều lần.
Trước kia các đồng nghiệp toàn nhờ anh rút thẻ giúp lúc chờ đến lượt phẫu thuật, mười lần thì đến bảy lần rút trúng SSR, khiến cho đồng nghiệp trạch nam mừng rỡ gọi thẳng “Ông xã Lục Ngôn”.
Bây giờ hệ thống so sánh Đường Tầm An với thẻ SSR, từ đây có thể thấy Đường Tầm An cũng có điều tốt.
Lục Ngôn không biết nói lời hay, anh suy nghĩ một lát, bật ra đúng một câu: “Được, tôi sẽ cân nhắc.”
Chỉ cần thời gian chấp hành nhiệm vụ của đôi bên không xung đột thì dẫn theo Đường Tầm An không thành vấn đề.
Mặc dù bí mật trên người Lục Ngôn rất nhiều, nhưng anh cảm thấy mình có thể thử học cách tin tưởng Đường Tầm An.
Dây thần kinh căng chặt hồi lâu của Đường Tầm An cuối cùng cũng lỏng xuống vì câu này của Lục Ngôn.
“Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Hắn hít sâu một hơi, cố dằn xúc động muốn xoa đầu tóc ướt sũng của Lục Ngôn xuống, lùi về sau một bước, quay đầu đi luôn.
Lục Ngôn đóng cửa lại, nằm trên giường, thở dài với hệ thống: “Phí công tắm rửa sạch sẽ.”
[ ……? ]
Anh ngẫm nghĩ một lát: “Lần sau có nên đổi thành áo choàng tắm dài thắt lưng không nhỉ?”
[ ……?!! ]
Hệ thống cười khinh khỉnh một tiếng: [ Vô dụng thôi.
Đàn ông từ tuổi 25 trở đi là bắt đầu không được rồi, huống hồ Đường Tầm An đây đã tận hơn trăm.
]
Lục Ngôn cảm thấy không tới nỗi, dù sao anh cũng sắp 27 mà vẫn chưa cảm thấy mình không được.
Không ngủ được, Lục Ngôn lấy điện thoại xem bài đăng trên diễn đàn Thiên Khải.
Khu tưới nước đang thảo luận ầm ĩ về sự kiện trăng máu lần này, chủ đề gì cũng có.
【 Chấn động! Rumor: Trăng máu giáng thế là do Tà Thần xuất hiện! 】
【 Trăng máu là một trong số những hiện tượng thời tiết khác thường thôi, đừng đồn đãi quá đà.
】
【 Bây giờ bắt đầu về quê làm ruộng còn kịp không? 】
……
……
Lục Ngôn hỏi hệ thống: “Khắp các nơi trên thế giới đều xuất hiện ánh trăng màu đỏ là do em trai sao?”
Khi nhắc đến hai chữ “em trai”, dù ở trong đầu thôi thì giọng anh cũng nhỏ xuống hẳn.
Dường như sợ làm ồn giấc ngủ yên của ai.
Hệ thống im lặng một lát, mới đáp: [ Đúng.
]
“Thì ra hắn lợi hại đến vậy.”
[ Sớm muộn rồi sẽ có ngày cậu cũng có thể.
]
Trên diễn đàn, Michael gửi vài tin nhắn tới, nói rằng anh ta đã bình phục, hỏi chút xem Lục Ngôn và Nhạn Bắc sao rồi.
Lục Ngôn trả lời: Tôi rất khỏe.
Nhạn Bắc thì mai sẽ hỏi thử.
Anh không có cách thức liên hệ với Nhạn Bắc, dự định mai hỏi liên lạc viên của mình.
Giờ này khuya quá rồi, không tiện quấy rầy.
Bốn giờ sáng, Lục Ngôn làm mới diễn đàn, phía chính phủ cuối cùng cũng đưa ra thông báo về sự kiện trăng máu lần này.
Chính phủ cho rằng “Trăng máu” là hiện tượng lạ thường xuất hiện với xác suất cực thấp từ khi bệnh ô nhiễm lan rộng ra toàn cầu.
Sau khi “Trăng máu” kết thúc, nồng độ giá trị ô nhiễm cũng giảm theo, không cần phải hoang mang vì chuyện này.
“Diễn đàn Thiên Khải thành lập đã được 83 năm.
Từ ban đầu chỉ mở cho thành viên bộ Hành Động Đặc Biệt cho đến khi mở cho toàn bộ Thiên Khải Giả, các tầng và chế độ quản lý của diễn đàn cũng đã trải qua vài lần thay đổi.”
“Vào ngày diễn đàn được thành lập, từng có người tiên đoán rằng loài người sẽ tuyệt chủng trong vòng 100 năm.
Thế nhưng 80 qua đi, chúng ta vẫn sống, chúng ta vẫn có hy vọng.
Đồng bào của chúng ta vẫn có thể sinh sống trên mặt đất, tắm gội chung ánh nắng với những vật ô nhiễm bọn họ bó tay hết sạch cách đó.”
“Tất cả những điều này đều nhờ vào sự nỗ lực của mọi người.”
“Sớm muộn gì cũng có một ngày nhân loại sẽ phá được hoàn toàn bệnh ô nhiễm, giống như cách chúng ta phá được Cái Chết Đen, bệnh đậu mùa, bệnh sốt rét vậy.”
Tài khoản đăng bài là Tổng bộ Trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm.
Lục Ngôn click mở tài khoản này, phát hiện bài đăng trên cùng là lời xin lỗi với toàn thể Thiên Khải Giả về sự việc viện nghiên cứu số 1 vi phạm quy định thực nghiệm.
Bài đăng này đang nằm trong mục hot trên diễn đàn, tổng cộng hơn 3000 phản hồi, không hề ngạc nhiên khi bị mắng chửi thậm tệ.
Lục Ngôn hơi mệt nhọc.
Anh xòe bàn tay mình ra, ngón tay bốn đốt làm cho tay anh dài hơn một đoạn ngắn.
Dưới trạng thái nhiễu sóng mức thấp, đốt ngón tay cuối cùng không lộ rõ, nhưng nếu ở trạng thái nhiễu sóng mức cao thì nghiễm nhiên có thể sử dụng đôi tay này như vũ khí.
[ Đường Tầm An đã phát hiện chút chuyện từ tay của cậu.
] Hệ thống nói: [ Tuy nhiên hắn lựa chọn giấu tổng bộ.
]
Lục Ngôn điều khiển ý chí, một cái miệng nứt ra từ lòng bàn tay, lộ ra răng sắc nhọn bên trong.
Cây thánh giá màu vàng kim cắm xuyên qua lưỡi cá vua.
Lúc trước dù không cảm nhận được vị trí của con trai cả nhưng Lục Ngôn vẫn loáng thoáng nhận ra cảm xúc của nó.
Bây giờ thì con trai cả mất hết tư duy, trở thành một công cụ dùng thuận tay rồi.
[ Đừng rút cây thánh giá ra.
Đợi một tháng nữa là ý thức của cá vua biến mất sạch sẽ.
]
[ Mong rằng cậu sẽ không làm ra hành vi thiểu năng đổi ý giữa đường này.
]
Nói thế nào cũng là thứ từng theo mình vào sinh ra tử, trong lòng Lục Ngôn khó tránh khỏi hơi muộn phiền.
Chẳng qua trời sinh anh vốn đã không phải người đa sầu đa cảm, rất nhanh đã thoát khỏi loại cảm xúc vô dụng này.
“Ý thức biến mất thì nó sẽ thế nào?” Lục Ngôn hỏi.
[ Biến thành cá thực vật.
Cậu có thể tự do sử dụng thiên phú 25, không phải lo ngày nào đó bị cá hư cắn trả.
]
*
Bốn giờ sáng.
Khiếu Thiên dựa vào đầu giường Đường Tầm An, cực kỳ khó hiểu mà thốt ra tiếng thở dài thứ 7 trong ngày: “Nửa đêm nửa hôm, sao ngài lại… lại về luôn rồi.”
“Tất nhiên tôi không nói là chắc chắn phải xảy ra chuyện gì, nhưng từ lúc ngài đi tới lúc về… mới có 3 phút… 3 phút.
3 phút… có thể làm được gì chứ?”
“Đường Tầm An, có phải ngài không được hay không?”
Đường Tầm An không ngủ được, vẫn đang lướt tài liệu liên lạc viên gửi cho, cảm thấy phải chọn ngày nào đó mang con chó này đi thiến.
Tài liệu liên lạc viên gửi tới chủ yếu là một số thông tin từ nhỏ đến lớn của Lục Ngôn.
Mặc dù đây không được tính là tài liệu bảo mật gì nhưng Đường Tầm An chưa từng chủ động hỏi tới.
Tuy nhiên đối phương vẫn gửi cho hắn, lý do rằng đây là thông tin của